Chương 323: Nhường
Vì trong giấc mơ của mình, Hồ Vệ Đông này nhắm vào Đại Quân ở khắp mọi nơi, nói Đại Quân âm u không đứng đắn, thích ở sau lưng tính kế ngầm, nói cậu bé lạnh lùng không có tình người, đi khắp nơi xa lánh Đại Quân còn lôi kéo các thiếu niên trong ngõ xa lánh cậu bé, thậm chí còn vô tình cố ý chia rẽ tình cảm của Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Hiển nhiên cậu bé cũng là một đứa trẻ ưu tú, nhưng khi cậu bé và Tiểu Lĩnh làm bạn lại vô tình cố ý để lộ cảm giác ưu việt và ân tình của nhà mình đối với nhà họ Tiết, khiến Tiểu Lĩnh biết ơn Lâm Uyển Tinh đã quan tâm bọn họ cũng biết ơn tình bạn của cậu ta, thậm chí trong cuộc thi quan trọng còn khiến Tiểu Lĩnh xuất phát từ tình nghĩa và tình bạn, không nhịn được mà nhường cậu ta một chút.
Tiểu Lĩnh thẳng tính, giảng nghĩa khí, trọng tình cảm, thậm chí cảm thấy nhường Hồ Vệ Đông một chút cũng là chuyện nên làm.
Nghĩ đến những chuyện này Lâm Tô Diệp không hề có một chút hảo cảm nào đối với Hồ Vệ Đông này, cho dù cậu bé rất ưu tú, là một đứa trẻ có triển vọng nhưng cũng chẳng liên quan gì đến nhà mình.
Hồ Vệ Đông nhìn thấy Lâm Tô Diệp theo bản năng muốn nói chào dì, đối mặt với nữ giới xinh đẹp dịu dàng, cậu bé vô thức muốn thể hiện ý tốt cũng muốn đối phương đối xử tốt với mình, nhưng cậu bé lại nhìn ra được vẻ lạnh lùng và xa cách từ trong mắt Lâm Tô Diệp.
Hiển nhiên Lâm Tô Diệp sẽ không nói lời ác mồm gì với một đứa trẻ mười tuổi, cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi.
Chỉ cần Lâm Uyển Tinh ở đây, cô phải cẩn thận con trai và con gái cô ta sẽ ảnh hưởng đến con cái của mình.
Cô tuyệt đối không cho phép Tiểu Lĩnh tiếp xúc gần với con gái Hồ Tiểu Mẫn của Lâm Uyển Tinh.
Mặc kệ cô bé có phải nữ chính hay không, ở trong phim ảnh tiểu thuyết cô bé là nữ chính nhưng trong cuộc sống của mình, người nhà mình mới là nhân vật chính, người khác đều chỉ là khách qua đường.
Hồ Vệ Đông nghe được lời của Lưu Phụng Mai lại cảm thấy nhục nhã gấp đôi, cậu ta cảm thấy Lưu Phụng Mai đang chỉ trích mẹ mình mượn tiền không trả lại còn chơi tâm kế lừa tiền.
Cậu bé không chịu nổi sự sỉ nhục như vậy.
Cậu bé chạy về nhà nói với Lâm Uyển Tinh đang nằm trên giường khóc lóc: “Mẹ, nếu như có tiền thì trả cho bọn họ đi, chúng ta không cần tiêu tiền của họ, con sẽ cố gắng nỗ lực, sau này sẽ kiếm nhiều tiền hơn nuôi mẹ và em gái.”
Cậu bé không muốn bị người ta sỉ nhục sau lưng như vậy, cậu bé cũng không muốn tạo vết nhơ cho cha.
Lâm Uyển Tinh nhìn Hồ Vệ Đông với vẻ ngạc nhiên, đây là con trai cô ta, có khí phách, thích thể diện, không chịu nổi sự chỉ trích và sỉ nhục của người ta giống như cô ta.
Thà rằng lột da róc xương cũng không muốn nợ người khác!
Cô ta nghĩ đến bộ dáng vui khi thấy người gặp họa của Lâm Tô Diệp, lại nghĩ đến bộ dáng vu hại mình của Lưu Phụng Mai, là lại cảm thấy mình không thể chịu nổi cục tức này.
Bỏ đi, trả tiền, thuận tiện đả kích Lưu Phụng Mai một phen.
Tại sao lại là cô ta đi? Cô ta không đi đấy, cô ta sẽ đuổi Lưu Phụng Mai về quê, xem ai kiên trì được đến cuối cùng!
Lúc này cô ta quả quyết lấy tiền trong nhà ra, dẫn theo Hồ Vệ Đông tới tìm tham mưu Vương.
Vừa vặn mấy tham mưu khác đều đang nói chuyện với nhau.
Lâm Uyển Tinh đi vào với dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, nói với tham mưu Vương: “Anh Vương, anh là một người tốt bụng, chúng tôi cũng không phải tiểu nhân chiếm lời. Tuy rằng cha sắp nhỏ đã mất nhưng nhà chúng tôi có khí phách, muốn sống trong sạch. Trước đây tiền tôi mượn các anh hôm nay chúng tôi trả lại hết, làm phiền anh nói với chị dâu một tiếng, kêu chị ấy không cần cứ nhớ thương mãi, cũng đừng ở sau lưng nói với người khác.”
Cô ta vừa nói hốc mắt đã đỏ lên, nước mắt đảo vòng quanh trong hốc mắt lại kiềm chế không chịu rơi xuống..
Tham mưu Vương sững sờ, những tham mưu khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết sao đột nhiên lại thế này.
Sắc mặt của tham mưu Vương lúc đỏ lúc xanh, vừa lúng túng vừa mất mặt: “Em dâu đừng như thế, nợ của các cô đã sớm nói rồi mà, đều là chị dâu cô lòng dạ hẹp hòi không hiểu chuyện, cô đừng để trong lòng.”
Lâm Uyển Tinh lại không nói thêm gì nữa, nước mắt ngấn trong hốc mắt, cô ta dẫn Hồ Vệ Đông cúi người trước tham mưu Vương sau đó đặt tiền lên bàn quay người rời đi.
Cô ta cũng làm y như vậy trả tiền cho chính ủy viên Phùng và mấy người khác.
Mọi người đều chẳng hiểu tại sao, đây là ở đâu ra đây? Sao đột nhiên lại khóc oa oa tới đây trả tiền?