Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325. Là Vì Em Dâu

Chương 325. Là vì em dâu Chương 325. Là vì em dâu

Chương 325: Là vì em dâu

Cô hỏi Tiết Minh Dực: “Các anh đã ăn cơm tối chưa?”

Tiết Minh Dực: “Anh chưa ăn, đợi về ăn chung với các em.”

Cô út và hai bé trai nhanh đói không kịp đợi về ăn nên Tần Kiến Dân đã dẫn bọn họ đi tới nhà ăn ăn cơm.

Cô út chạy tới nhà tắm đi tắm trước, cả người đổ mồ hôi dính nhơm nhớp không chịu nổi.

Tần Kiến Dân dẫn hai bé trai đi gọi cơm, trên đường lại bị Lâm Uyển Tinh và Hồ Vệ Đông chặn.

Đôi mắt của Lâm Uyển Tinh đỏ hoe sưng vù, vẻ mặt kiên quyết dường như muốn tẩy sạch nỗi oan ngút trời này cho mình.

Cô ta nghiêm mặt, mím môi, nhấn mạnh từng chữ một: “Đoàn trưởng Tần, cảm ơn cậu trước đây đã giúp đỡ gia đình chúng tôi, cũng may nhờ có tiền cậu cho chúng tôi mượn đã giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn vài lần.”

Tần Kiến Dân lúng túng không chịu được, làm gì phải nghiêm túc như vậy. Anh ta sợ nhất là người ta nghiêm túc với anh ta, trừ phi ở trên chiến trường hoặc là chấp hành nhiệm vụ còn ở bất cứ thời điểm nào anh ta đều không muốn nghiêm túc như vậy, vì anh ta cảm thấy áp lực.

Anh ta há mồm lại không biết nên nói gì, cũng không biết tại sao đột nhiên Lâm Uyển Tinh lại thay đổi.

Lâm Uyển Tinh nói tiếp: “Không phải tôi mượn tiền không trả, cũng tuyệt đối không phải nhân cơ hội chồng vừa mới qua đời trả tiền để ép các anh trợ cấp ngược lại. Tôi không có tâm cơ nặng đến vậy. Cậu cần tiền cứ việc hào phóng nói với tôi, tôi sẽ không quỵt nợ, cũng không cần kêu… người khác tới đòi. Tôi không chịu nổi bị người ta ở sau lưng chỉ trò nói xấu, tôi là người có khí phách!”

Tần Kiến Dân nhìn bộ dáng của cô ta mà thấy rất cạn lời, cũng lười giải thích anh ta không cần tiền.

Hai tay của Đại Quân cắm túi quần, vẻ mặt lạnh lùng.

Tiểu Lĩnh thì lại ngửa đầu há miệng, oa, bà dì này định diễn kịch sao? Hùng hồn dữ dội như vậy, từ này cậu bé dùng đúng chưa nhỉ?

Cậu bé cảm thấy tức cười không nhịn được mà cúi đầu cười, sau đó nghịch ná thun trong tay, kéo chun da bắn tưng tưng.

Hồ Vệ Đông lập tức nhìn cậu bé với vẻ giận dữ, cái thứ không lễ phép, mẹ tao đang nói chuyện không phải mày nên nghe nghiêm túc sao? Mày như vậy thật đúng là không có giáo dục!

Tiểu Lĩnh cảm giác được thái độ thù địch của cậu ta, không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu ta với vẻ rất nghi ngờ, trừng mắt nhìn mình như thế làm gì?

Hồ Vệ Đông trừng mắt nhìn cậu bé với vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi Lâm Uyển Tinh giãi bày một cách hùng hồn xong, lại lấy một trăm chín mươi tám đồng ra đưa cho Tần Kiến Dân với một cách thô bạo, đau như lột da róc xương.

Tần Kiến Dân rất lúng túng, trước đó mình còn tự giễu có nên hào phóng nhận tiền giống Tiết Minh Dực hay không, nhưng lúc này Lâm Uyển Tinh mang theo oán niệm trả tiền cho mình như vậy, anh ta lại cảm thấy số tiền này nóng phỏng tay, anh ta thật sự không ép vợ góa của lão Hồ trả tiền mà.

Lúc này Đại Quân và Tiểu Lĩnh đồng thời duỗi tay tới nhận tiền.

Tiểu Lĩnh cười đáp: “Dì, dì đưa cho cháu, tiền của cha nuôi cháu chính là tiền của cháu.”

Tần Kiến Dân vội gật đầu :”Đúng, tiền của tôi là của hai đứa nó.”

Lâm Uyển Tinh chợt trừng to mắt, bọn họ thật sự cùng một giuộc mà!

Hồ Vệ Đông nghe được lời này cũng rất ghen tỵ, cậu bé vẫn luôn muốn được gần gũi với Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân nhưng hai người này lại có hơi tránh né cậu bé, Tiết Minh Dực chưa bao giờ chịu nói thêm một chữ với cậu bé, Tần Kiến Dân cũng ngoài mặt tươi cười ngoài miệng nói lời dễ nghe nhưng lại chưa bao giờ hành động.

Cũng chưa từng đối xử với mình như với hai đứa trẻ này.

Đột nhiên cậu bé tức giận, cảm thấy rất bất bình.

Lâm Uyển Tinh không muốn buông tay lại bị hai bé trai giành qua.

Tiểu Lĩnh nhét tiền vào trong cặp sách của mình, nói với Tần Kiến Dân: “Đại ca, chúng ta mau đi gọi cơm thôi, cha mẹ và bà nội của con chắc hẳn đói sắp xỉu rồi.”

Tần Kiến Dân không để ý đến Lâm Uyển Tinh nữa mà đuổi theo hai bé trai đi tới nhà ăn.

Lâm Uyển Tinh hận đến mức nước mắt không ngừng rơi.

Hồ Vệ Đông cũng nếm được cảm giác phức tạp, ghen tỵ lại như thiêu như đốt, trong lòng như bùng lên một ngọn lửa.

Ba người nhanh chóng đi gọi cơm rồi chạy về ký túc xá với hình thức chạy đua.

Tiểu Lĩnh hào phóng vỗ hai trăm đồng tiền xuống trước mặt Lâm Tô Diệp: “Mẹ, cho mẹ đó.”

Lâm Tô Diệp: “Đây là của chú Tần con, mẹ không lấy.”

Tần Kiến Dân: “?”

Lẽ nào Lâm Uyển Tinh trả tiền lại là vì em dâu?

Bình Luận (0)
Comment