Chương 326: Tôi không biết, tôi chỉ biết đánh nhau.
Ôi chao mẹ ơi, tại sao anh ta lại cảm thấy cô là một cô vợ trẻ yểu điệu chứ, phụ nữ nhà họ Tiết bọn họ có một tính một, tất cả đều không dễ chọc!
Lâm Tô Diệp đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tần Kiến Dân: “Không phải em, em cũng không có bản lĩnh lớn đến thế.”
Cô nói lại chuyện hôm nay giữa Lưu Phụng Mai và Lâm Uyển Tinh một chút, lại nói chị Lưu rất bất mãn với chuyện tham mưu Vương trợ cấp tiền, phỏng chừng khi càu nhàu bị mẹ con Lâm Uyển Tinh nghe thấy nên bọn họ mới thu xếp trả tiền.
Tần Kiến Dân: “Vậy lão Vương cãi nhau với chị dâu à.”
Thấy bộ dáng đó của Lâm Uyển Tinh chính là giận lẫy, lên án có người ở sau lưng chỉ trích cô ta nói xấu cô ta, người này xem ra chính là Lưu Phụng Mai.
Tần Kiến Dân cảm thấy chiêu này của Lâm Uyển Tinh cũng rất tàn nhẫn, sau này truyền đi mọi người chắc chắn sẽ nói Lưu Phụng Mai so đo tính toán, chồng đã xóa nợ rồi mà cô ta vẫn nhắc lại chuyện cũ làm mất mặt chồng, ép bà góa trả tiền, thật sự không nên.
Tham mưu Vương cũng sẽ không bảo vệ vợ mình giống như Tiết Minh Dực, chắc tám phần sẽ cảm thấy Lưu Phụng Mai làm mất mặt người.
Nếu như tham mưu Vương mượn cớ Lưu Phụng Mai gãy chân cần nghỉ ngơi mà đưa cô ta về quê nhà vậy là Lâm Uyển Tinh thắng rồi.
Đây chính là thủ đoạn báo thù của cô ta?
Những suy nghĩ vòng vo này Tần Kiến Dân hơi nghĩ một chút cũng hiểu rõ được.
Lâm Tô Diệp cũng đang suy nghĩ tự hỏi giống như anh ta, nhưng cô không thông minh bằng Tần Kiến Dân nên vẫn chưa hiểu ra mấu chốt trong đó.
Bây giờ nghe Tần Kiến Dân nói tới, hóa ra Lâm Uyển Tinh khua chiêng gióng trống lớn như vậy đi trả tiền là để chọc giận tham mưu Vương đưa Lưu Phụng Mai về quê.
Cô nghĩ nếu như mình là Lưu Phụng Mai thì phải phá cục thế nào.
Tìm thủ trưởng chống lưng? Hình như cũng không được, thủ trưởng bận trăm công ngàn việc nào có khả năng quản loại chuyện này?
Cô chọc vào người Tiết Minh Dực: “Anh nói xem em phải làm thế nào?”
Tiết Minh Dực nắm ngón tay cô: “Em không cần làm gì cả, anh cũng không phải tham mưu Vương.”
Làm sao anh nỡ trách cứ vợ anh dù chỉ một chút thôi?
Lâm Tô Diệp: “Vậy anh cảm thấy chị dâu nên làm thế nào?”
Tiết Minh Dực đáp: “Tạo thanh thế, lôi kéo dư luận, kiếm sự đồng cảm.”
“Gân cổ lên hét sao?” Lâm Tô Diệp nghĩ tạo thanh thế còn không phải là mồm to sao?
Tiết Minh Dực nở nụ cười, sáp bên tai nhỏ giọng đáp: “La lối khóc lóc.”
Lâm Tô Diệp đã hiểu rồi, Lưu Phụng Mai muốn khóc lóc om sòm làm ầm lên với chồng để thủ trưởng nhìn thấy vì Lâm Uyên Tinh mà hai vợ chồng người ta xảy ra mâu thuẫn, muốn sống không nổi nữa chăng?
Cho dù thủ trưởng cảm thấy Lưu Phụng Mai keo kiệt so đo nhưng vẫn sẽ đồng cảm với cô ta, đồng thời cũng sẽ cảm thấy con người Lâm Uyên Tinh này không phúc hậu.
Ừm, cách này không tồi!
Cô cười bảo bà Tiết: “Mẹ, hay là mẹ dạy chị dâu vài chiêu đi?”
Bà Tiết nhìn cô với vẻ khinh thường: “Tôi la lối khóc lóc có tác dụng sao?”
Từ lúc còn trẻ đối phó với mẹ chồng đã không có tác dụng đến khi tuổi tác lớn rồi đối phó với con dâu cũng vô dụng nốt, đều tại trúng một chiêu đó của ông cụ khiến bà ta có một loại ảo giác cho rằng có thể xài một chiêu mãi.
Quả nhiên khi bọn họ ăn cơm xong, Tiểu Thẩm đã chạy tới báo cáo nói tham mưu Vương đang cãi nhau với Lưu Phụng Mai trong phòng bệnh.
Mới đầu cũng áp chế nhỏ giọng bàn luận nhưng sau đó không biết tại sao lại thành cãi nhau, đến cuối cùng thành càng cãi càng dữ dội.
Tiểu Lĩnh vừa nghe có cãi nhau đã thấy náo nhiệt như gánh hát rong, đội ương ca và đội cà kheo hát xướng mỗi khi tết đến, nhất định phải đi xem.
Cậu bé đuổi theo Tiểu Thẩm chạy đi, Lâm Tô Diệp cũng không kịp gọi cậu bé lại.
Bà Tiết nói một câu đơn giản: “Ôi, cái cô góa phụ tới cửa trước đây đúng là thị phi, cho dù vô tình hay cố ý cũng dễ rước tới lời đàm tiếu.”
Tần Kiến Dân nhìn Tiết Minh Dực: “Chúng ta có cần đi khuyên không?”
Tiết Minh Dực: “Cậu biết sao?” Tôi không biết, tôi chỉ biết đánh nhau.
Tần Kiến Dân: “Tôi cũng không biết.”
Anh ta lại nói với Lâm Tô Diệp: “Em dâu, em cũng đừng đi, tránh cho đánh phải em.”
Lâm Tô Diệp biết Lưu Phụng Mai cũng tổn thương trong lòng, vốn đã kiềm chế đến quá mức độ và quá tủi thân, bây giờ gãy chân vừa đau vừa buồn bực mà tham mưu Vương lại vẫn bảo vệ Lâm Uyên Tinh, cô ta chắc chắn không thể nhịn được muốn cãi một trận để trút giận.
Cô cảm thấy Lưu Phụng Mai cũng muốn đuổi Lâm Uyên Tinh đi, hai người này cũng xem như hăng hái đối chọi.