Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327. Ba Người Vợ? 1

Chương 327. Ba người vợ? 1 Chương 327. Ba người vợ? 1

Chương 327: Ba người vợ? 1

Ngược lại tham mưu Vương cũng không dám đánh vợ trong bộ đội, cô không muốn đi khuyên giải mà chỉ coi như không nghe thấy.

Tiểu Lĩnh cùng Tiểu Thẩm chạy tới phòng y tế, ở đó đã tập trung một đám người, có người khuyên giải mà có người dùng danh nghĩa khuyên giải để xem náo nhiệt.

Kim Đan giành được địa hình có lợi đứng trên một tảng đá bên ngoài vừa vặn nhìn thấy cửa sổ phòng bệnh.

Cô ta thấy hai người bọn họ đi qua mới gọi Tiểu Lĩnh: “Mau qua đây! Ở đây không cần vé.”

Tiểu Lĩnh vụt cái leo lên luôn.

Trong phòng bệnh, tham mưu Vương thật sự sắp tức chết mất mà Lưu Phụng Mai cũng muốn phát điên lên, hai vợ chồng vốn còn nhỏ giọng lý luận nhưng sau đó chẳng ai phục ai hết, càng cãi càng to tiếng, đến bây giờ trực tiếp lời qua tiếng lại ác liệt.

Các y tá quân y khuyên giải cũng không được, rất nhanh chính ủy viên Phùng và những tham mưu khác cũng đều tới khuyên giải nhưng vẫn vô dụng.

Chính ủy viên Phùng không có cách nào, kêu Lý Lan Tú vợ mình đi tìm Lâm Uyên Tinh qua nói cho rõ ràng.

Tham mưu Vương không dám đánh vợ mà định quay người rời đi.

Nhưng Lưu Phụng Mai đã tức điên rồi không chịu thả anh ta đi, cô ta túm chặt thắt lưng quần của anh ta, gào lên: “Vương Phúc Thuận, hôm nay anh không nói chuyện cho rõ ràng thì đừng hòng người nào được rời đi.”

Cô ta đau đến đòi mạng nhưng phẫn nộ khiến đầu óc cô ta bùng lên một ngọn lửa giận, chỉ hận không thể thiêu chết Vương Phúc Thuận và Lâm Uyên Tinh.

Vương Phúc Thuận: “Cô điên rồi, không nói lý lẽ, lão Hồ người ta vừa mới mất, trong nhà khó khăn, chúng ta làm chiến hữu giúp vài đồng tiền thì đã làm sao mà cô cứ nhất định không buông không tha? Sao trước đây tôi không biết cô không nói lý như thế? Lại lạnh lùng không lương thiện như vậy?”

Lưu Phụng Mai gào to lên: “Tôi lạnh lùng không lương thiện còn Lâm Uyên Tinh lương thiện, cô ta và chồng người ta từng xem mắt một lần đã nhớ thương người ta rất nhiều năm, có chuyện hay không cũng sáp tới trước mặt người ta mượn cớ chồng bệnh đi mượn tiền, còn chạy tới quê nhà người ta diễu võ giương oai trước mặt vợ người ta. Cô ta lương thiện, vâng cô ta lương thiện thật đấy! Rõ ràng cô ta có một đống tiền mà còn đi khắp nơi mượn tiền, phô bày sự giàu sang, khoe khoang trước mặt em gái ở nhà mẹ đẻ mình! Tôi ở trong núi ngã gãy chân, vợ Tiết Minh Dực người ta kêu anh đi cứu tôi, cô ta còn cản không cho đi, cô ta chỉ hận tôi không chết, cô ta lương thiện ghê!”

Sắc mặt của Vương Phúc Thuận vô cùng tối tăm: “Cô nói vớ vẩn cái gì? Ai nói với cô người ta cản, không phải tôi đã cõng cô về rồi hay sao?”

Lưu Phụng Mai: “Anh không cần chột dạ, không phải em gái người ta nói với tôi, người ta không nói một chữ nào với tôi cả, là các anh cãi nhau bị người trong văn phòng nghe thấy, người ta thì thầm sau lưng, lỗ tai tôi tốt là tôi phạm tội!”

Lưu Phụng Mai bất chất tất cả càng gào lên càng hung dữ, cổ họng cũng sắp rách ra.

Cô ta nói hết những chuyện thật hay giả ra, cho dù rốt cuộc Lâm Uyên Tinh có nhớ thương Tiết Minh Dực hay không nhưng em gái ruột của cô ta đã nói như thế, không có cũng là có. Cô ta mượn tiền về nhà mẹ đẻ khoe sự giàu sang cũng là em gái ruột của cô ta nói, không có cũng là có. Cô ta tới nhà Lâm Tô Diệp diễu võ giương oai có Lâm Tô Diệp làm chứng, đây là sự thật. Cô ta không cho tham mưu Vương đi đón vợ cũng là sự thật, mọi người đều nghe thấy.

Thật thật giả giả lẫn lộn, cho dù không thật cũng là thật rồi!

Cô ta mượn tiền không trả, khoe giàu, kể khổ, những cái này đều còn đỡ, dù sao cô ta quả thật đã mất chồng, cuộc sống có áp lực.

Nhưng cô ta và tham mưu Vương qua lại gần gũi, nhớ thương Tiết Minh Dực, đi tới nhà Tiết Minh Dực khoe khoang với vợ người ta, thế này cũng khiến người ta có ấn tượng rất xấu.

Không chỉ những người vây xem tức giận mà đám người thủ trưởng cũng trực tiếp nhíu mày.

Lúc này mấy người sư trưởng, chính ủy viên sư đoàn và tham mưu trưởng đang ở nhà tham mưu trưởng uống trà hút thuốc lá. Phía bên phòng y tế náo loạn gây ra động tĩnh quá lớn, bọn họ thấp thoáng nghe được động tĩnh mới hỏi cảnh vệ viên.

Cảnh vệ viên không có khả năng rời khỏi cương vị công tác chạy đi xem náo nhiệt cho bọn họ, anh ta kêu lính cần vụ đi xem.

Lính cần vụ vừa đến trước mặt đã thấy Kim Đan, Tiểu Thẩm và Tiểu Lĩnh, ba người đứng trên một tảng đá to nhìn vào trong phòng y tế, mà phòng y tế lại phá lệ chật kín người hóng chuyện và khuyên can.

Bình Luận (0)
Comment