Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 345 - Chương 345. May Mắn

Chương 345. May mắn Chương 345. May mắn

Chương 345: May mắn

Cô ta mượn cớ đi tới phòng y tế giúp đỡ, sau đó cùng Khưu Triều Hà vào trong đường hầm, muốn viết ra bản thảo đầu tiên, vốn dĩ cô ta vì lập công giành sự biểu dương sau đó thăng chức, kết quả cô ta bị thương trở về, tổ trưởng không những không biểu dương cô ta ngược lại còn phê bình cô ta tự ý ra quyết định.

Khi bộ chỉ huy sư đoàn biểu dương vợ quân nhân và quân nhân, ngay cả đám người Lâm Tô Diệp và Lưu Phụng Mai đều được cài hoa hồng, ngược lại cô ta bị bỏ rơi.

Xưa nay cô ta hiếu thắng, hoàn toàn không thể chịu được sự oan ức như vậy.

Cô ta cảm thấy mình là người kiên cường, tiến bộ, anh có thể không cho phần thưởng thực chất nhưng không thể cướp đoạt công lao như vậy.

Bây giờ cô ta nhìn thấy tổ trưởng ra sức khen Lâm Tô Diệp, trong lòng lại càng nhạt thếch như nước lã hơn, cứ cảm thấy may mắn của mình sắp bị Lâm Tô Diệp cướp đi hết.

Tổ trưởng tuyên truyền vui không khép được mồm, tuy rằng kỹ thuật trên bức tranh của Lâm Tô Diệp không thành thạo nhất, nhưng tác động tình cảm càng mãnh liệt hơn, vậy chọn bức này của cô đi.

Anh ta phát hiện ra nhìn xa hình như còn đẹp hơn thì phải?

Anh ta cho người giơ lên còn mình thì bước lùi lại, tìm được vị trí quan sát tốt nhất mới trêu chọc bảo: “Đồng chí Lâm Tô Diệp, đây là tranh cô vẽ cho người bị viễn thị hả, ha ha ha.”

Lâm Tô Diệp: “Hả?”

Tổ trưởng đang nói đùa với cô sao?

Cô nở nụ cười, ngại ngùng đáp: “Tổ trưởng, tôi không học vẽ chuyên ngành, trình độ có hạn, anh xem tạm đi.”

Ý tứ chính là anh khiêm tốn một chút, đừng quá thổi phồng lên, đến khi đó khiến người chê cười lại không hay.

Tổ trưởng lại rất thích, anh ta gọi phó tổ trưởng tới bàn bạc: “Đồng chí Lâm Tô Diệp không phải chiến sĩ của tổ tuyên truyền chúng ta, bức tranh này mướn người phải làm thế nào?”

Phó tổ trưởng đáp: “Cho phần thưởng, một bức năm đồng, tổng cộng bốn bức là hai mươi đồng.”

Lâm Tô Diệp vừa nghe nói cho tiền, lại nuốt lời bức tranh này mình cho về.

Hai mươi đồng tiền lận, cô vẫn rất thích!

Tổ tuyên truyền gần như sẽ không đặt vẽ bản thảo ở bên ngoài, dù sao cũng không cần thiết phải thế mà cũng không có nhiều cơ hội như vậy, chỉ có đến bộ quân sự và bộ tư lệnh thì bộ tuyên truyền mới làm như vậy nhưng lần này đặc biệt, tổ trưởng tuyên truyền ra quyết định.

Lâm Tô Diệp nghĩ ngợi, vẫn nhịn đau bỏ thứ yêu thích không nhận số tiền này, nói tổ trưởng tuyên truyền tặng túi dụng cụ này cho cô sẽ tốt hơn.

Cô không có công cụ chuyên nghiệp như vậy nên cũng muốn có một bộ.

Tổ trưởng tuyên truyền lập tức đồng ý cho cô, kêu cô sáng tạo nhiều tác phẩm tốt hơn, ngoài ra còn muốn cho cô tiền.

Lâm Tô Diệp quả quyết từ chối, làm người không thể tham lam, lấy như vậy là được rồi.

Tổ trưởng tuyên truyền càng thích cô hơn, không nhịn được mà lớn tiếng biểu dương cô: “Đồng chí Lâm Tô Diệp cũng quá vô tư rồi.”

Anh ta phải hỏi đoàn trưởng Tiết nếu như Lâm Tô Diệp tòng quân sẽ đòi cô đến tổ tuyên truyền!

Sau khi Lâm Tô Diệp đi, tổ trưởng tuyên truyền lập tức vui vẻ hứng khởi cầm bốn bức tranh, dẫn phó tổ trưởng đi tìm đám người thủ trưởng để khoe.

Các sĩ quan và chiến sĩ ưu tú chính là công lao của bọn họ, tổ tuyên truyền không tiện ra mặt, có cơ hội hiển nhiên sẽ không bỏ qua.

Chính ủy viên Kim nhìn anh ta: “Vợ Minh Dực vẽ sao? Cho tôi xem nào.”

Sư trưởng Lục vừa nghe cũng sáp lại nhìn.

Tham mưu trưởng nhắc nhở ông ta: “Lão thủ trưởng, thuốc lá, cẩn thận cháy tranh.”

Lão sư trưởng thuốc lá không rời tay, khi đọc sách đọc báo thường xuyên có vài lỗ thủng sau khi đọc xong, đều là do tàn thuốc rơi vào.

Lão sư trưởng đặt thuốc trong cái chén bể, sáp tới nhìn tranh.

Vừa mở ra, ông ta đã nhìn thấy một thương binh vỡ đầu chảy máu nhưng lại mừng đến phát khóc: “Ồ, bức tranh này thật đẹp!”

Ông ta vừa nói vừa học theo biểu cảm đó, cười bảo: “Năm đó tôi trúng một phát súng trên chiến trường còn tưởng mình đã chết, lúc bò dậy chắc chắn cũng mang vẻ mặt này.”

Người từng trải qua mưa bom bão đạn có thái độ rất lạc quan, không hề kiêng dè bàn đến vấn đề tử vong một chút nào cả.

Lần này giải cứu không có người chết, bọn họ cảm thấy rất may mắn.

Tham mưu trưởng nói: “Nếu như bồi dưỡng đồng chí Lâm Tô Diệp này thêm cũng là một nhân tài.”

Lão sư trưởng: “Đúng, sau này tòng quân cũng có thể có công việc, không cần cho heo ăn!”

Nhưng nghĩ đến hai năm nữa Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân phải đi bổ túc, bọn họ tới đây tòng quân cũng không có ý nghĩa gì, đợi sau hai năm mới tòng quân vậy Lâm Tô Diệp chắc chắn có sự tiến bộ lớn, đến khi đó sắp xếp công việc cũng thuận lợi hơn.

Bình Luận (0)
Comment