Chương 344: Không hài lòng
Lâm Tô Diệp: “Thật sao? Anh cũng nói đẹp vậy em yên tâm rồi.”
Cô biết con người Tiết Minh Dực xưa nay không lừa người, anh nói đẹp thì chính là đẹp, cho dù cô là vợ anh thì anh cũng sẽ không làm trái với lương tâm, khen lung tung.
Cô cầm mũ quạt gió cho tranh để nó khô nhanh hơn một chút.
Tiết Minh Dực nhận lấy quạt hộ cô: “Em nghỉ một lúc đi.”
Đợi Lâm Tô Diệp cầm tranh ra khỏi ký túc xá mới phát hiện ra đã là buổi chiều rồi.
Thời gian trôi qua thật mau.
Cô chạy tới tổ tuyên truyền.
Tổ truyền tổ tuyên truyền đang dạy bảo: “Kêu các cô đi viết văn, đi vẽ chứ không phải kêu các cô đi nịnh bợ, chỉ vẽ thủ trưởng? Còn ra thể thống gì sao?” Anh ta chỉ vào nữ tuyên truyền thắt hai bím tóc nhỏ, nói: “Khưu Triều Hà, khi cô vừa mới tới cũng không như vậy, lúc đó ngay cả đứa trẻ ở sân thể thao cô cũng vẽ, sao ở đây làm việc ba năm đã biến thành thế này rồi hả?”
Anh ta chỉ vào một bức tranh trong đó: “Các người nhìn đi, chỗ nào không đúng?”
Lâm Tô Diệp từ một bên liếc mắt nhìn thấy bức tranh này thật sự đẹp, thể núi cũng được vẽ tinh tế như thế, nếp nhăn trên quần áo của nhân vật cũng vẽ rất rõ ràng, còn có mưa bụi rơi lên tóc người thành bọt nước đó… Lâm Tô Diệp nhìn mà rất ngưỡng mộ, đến khi nào mình mới có thể học đến trình độ này?
Khưu Triều Hà bị phê bình lại không phục, theo quan điểm của cô ta trong ba nhân viên vẽ tranh minh họa lên núi lần này bản thảo cho ra của cô ta là đẹp nhất, kỹ năng vẽ tốt, tranh vẽ đẹp, động tĩnh kết hợp, hy vọng và tai họa cùng tồn tại, chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, quả thật sự không bới ra được lỗi.
Nhưng tổ trưởng lại không hài lòng!
Ba nhân viên vẽ tranh minh họa bọn họ cùng nhau sáng tác bảy bức tranh, tổ trưởng muốn chọn một bức trong đó gửi lên bộ tư lệnh, những cái khác sẽ dán trên thanh tuyên truyền người tốt việc tốt ở bộ chỉ huy sư đoàn làm tuyên truyền.
Nhưng tổ trưởng lại không vừa lòng, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, vốn dĩ Khưu Triều Hà vẽ đẹp nhất nhưng anh ta nhìn thấy chủ đề cũng tức đến lệch mũi.
Thấy bộ dáng một không phục hai tức giận của Khưu Triều Hà, anh ta nói: “Bản thân cô tự nhìn đi, trên tranh của cô điểm bắt mắt nhất là ai? Những người khác thì sao?”
Khưu Triều Hà tô vô cùng đậm màu, vẽ vô cùng dụng tâm đối với người phụ trách chỉ huy là chính ủy viên Phùng, còn có chủ nhiệm bộ phận hậu cần đi quan sát tình huống, nhưng các binh lính và người bị thương xung quanh lại giống như bối cảnh mơ hồ của Lâm Tô Diệp, biến thành làm nền.
Tổ trưởng nói: “Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh rồi, tôi chọn viết văn, vẽ tranh chưa bao giờ đơn thuần nhìn xem kỹ thuật có thành thạo hay không, không nhìn cô vẽ tranh tinh tế và đẹp cỡ nào, cũng không nhìn văn cô viết trau chuốt hoa mỹ tới đâu, tôi muốn xem cảm xúc của cô. Chúng ta là bộ đội, là dùng để tuyên truyền chứ không phải làm triển lãm nghệ thuật của nhà xuất bản văn nghệ gì đó của bọn họ, cần chú trọng vào nghệ thuật.”
Anh ta quay đầu thấy Lâm Tô Diệp ở phía sau mới cười bảo: “Đồng chí Lâm Tô Diệp, tranh của cô xong rồi sao? Nào, cho mọi người xem thử đi.”
Lâm Tô Diệp thấy nhiều người như vậy còn có hơi ngại ngùng, cô vẽ cũng chỉ vì muốn góp chút sức lực chứ không phải vì giành công lao với nhân viên vẽ tranh của tổ tuyên truyền.
Tổ trưởng tuyên truyền trực tiếp rút một bức tranh của cô mở ra ngay tại hiện trường, hình ảnh đập vào mắt là một chiến sĩ mệt đến mê man trong vũng bùn, dưới hốc mắt của anh ta ươn ướt, trong nháy mắt đã mang cả loại cảm xúc đó vào.
Bức tranh bỏ qua tạo hình xung quanh, lại trông có vẻ nhân vật càng thêm đột phá, sự chấn động mang đến cho người cũng lớn hơn.
“Đây là…” Thông qua mụn thịt phía trước lỗ tai, anh ta nhận ra đây là doanh trưởng hai của đoàn một.
Từng bức tranh được trải ra nối thành một bức tranh cuộn, những tuyên truyền viên khác lao nhao vây tới, đều khen Lâm Tô Diệp vẽ rất đẹp.
Có một tuyên truyền viên rất thích bức tranh này, nhắm mắt khen: “Không có kinh nghiệm mười năm chắc chắn không thể vẽ ra được đâu!”
Lâm Uyển Tinh và nhân viên vẽ tranh minh họa Khưu Triều Hà liếc mắt nhìn nhau.
Khưu Triều Hà nhỏ giọng bảo: “Chỉ bàn riêng về kỹ thuật vẽ thật ra… vẫn miễn cưỡng cho qua được, khuyết điểm rất rõ ràng…”
Cô ta thấy tổ trưởng khen Lâm Tô Diệp không ngớt miệng mà trong lòng rất không phục.
Lâm Uyển Tinh lại càng không phục hơn, chân của cô ta vẫn đau như cũ, bây giờ vết thương khép miệng còn đang ngứa.