Chương 343: Tràn đầy tình yêu
Trên núi đá rơi chắn đường, xe tắc đường và mọi người đều xuống xe đi bộ vào.
Binh lính lưng đeo hành lý, trong tay cầm mấy công cụ như xẻng sắt, cái cuốc, đang nhanh chóng chạy lên trước.
Các quân y và y tá đeo hòm thuốc, khiêng cáng, người nào cũng mang vẻ mặt lo lắng, chỉ hận không thể lắp cánh bay qua.
Công nhân, nông dân, chiến sĩ ban nấu nướng đeo lương khô trên lưng lên núi, giữa đường trời đổ mưa bọn họ phủ đồ che mưa của mình lên ba lô.
Tại nơi giải cứu, điểm chấn động nhất chính là đội ngũ tiếp sức mặc quân trang xanh giống một con rồng màu đen xanh, những đôi chân kiên định như cắm rễ trong bùn lầy và những đôi tay mang theo vết thương đang không ngừng vận chuyển, hợp thành một thang máy vận chuyển hàng hóa hình người.
Bên ngoài người bị thương nằm la liệt trên đất, các quân y và y tá nhanh nhẹn, bình tĩnh giúp bọn họ băng bó và xử lý vết thương, có vài chiến sĩ chặt cành cây làm thành cáng vận chuyển bọn họ xuống núi.
Có những chiến sĩ ngã xuống vũng bùn ngủ say, người bị thương sống sót sau tai nạn đều mừng đến phát khóc…
Những hình ảnh này đều hiện rõ trong bức tranh của cô.
Vì ích kỷ, cô đã giữ lại một bức tranh cuối cùng, bởi vì trong bức tranh đó cô vẽ những người mà mình yêu nhất như Tiết Minh Dực, Tần Kiến Dân và cô út một cách rất rõ ràng.
Tiết Minh Dực cả người đầy bụi, trên gương mặt tuấn tú toàn là bùn đất nhưng một đôi mắt đen thẳm ấy lại vô cùng sáng ngời và kiên định.
Khi vẽ anh, cô tràn đầy tình yêu.
Nghĩ đến anh bế mình xuống núi, xử lý vết máu trên chân mình là Lâm Tô Diệp lại cảm thấy gò má nóng rực, rất ngại ngùng.
Cô vội vàng giấu bức tranh đó đi, đến khi đó sẽ cầm về nhà.
Tiết Minh Dực mang mì nước đến cho cô, thấy cô còn đang tập trung tinh thần vẽ, trên mặt và trên người toàn là màu nước: “Vợ, ăn cơm thôi.”
Lâm Tô Diệp: “Ừm.”
Tiếp tục chăm chú tô vẽ, sắp hoàn thành rồi.
Vì thời gian có hạn cũng vì tình cảm của cô đang ở đây, cô làm mờ những chi tiết hoàn cảnh cần thiết nhưng không cần phải nhấn mạnh, lại tô đậm vẻ mặt nhân vật và động tác hữu lực.
Như vậy sau khi điều chỉnh xong đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Tiết Minh Dực nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ trong vài giây, sau đó gắp mì nước trong hộp cơm, bưng qua trực tiếp đút cho cô ăn: “Há miệng.”
Lâm Tô Diệp há to miệng.
Tiết Minh Dực nhìn thấy động tác giống y chang của Tiểu Lĩnh trong lúc vô ý thức của cô mà thấy rất buồn cười.
Anh đút từng miếng mì một cho cô ăn. Lâm Tô Diệp nghiêng đầu cẩn thận ăn mì, tránh cho nước mì bắn lên giấy vẽ.
Ăn vài miếng, cô lắc đầu không ăn nữa.
Tiết Minh Dực: “Ăn thêm hai miếng nữa đi.”
Lúc này Lâm Tô Diệp mới nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: “Hôm nay anh không đi tới bộ chỉ huy đoàn sao?”
Tiết Minh Dực: “Chiều mới đi, qua đây thăm em trước.”
Không về sợ em đói hôn mê ở đây mất.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Đợi em một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
Trong bức họa cuốn tròn được giao lên này không có người quen của cô xuất hiện, vì cô út ngồi xổm trên đất dựa theo yêu cầu của quân y cố định cánh tay cho một người bị thương, còn Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đều đang ở trong đường hầm.
Tiết Minh Dực ngồi ở một bên lặng lẽ nhìn một lúc: “Vẽ rất đẹp.”
Trước đây anh chỉ cảm thấy cô ngoài mềm trong cứng, tuy rằng lớn lên xương cốt mảnh mai nhưng lại có chủ kiến, tính cách cũng có hơi bướng bỉnh, nhưng lại không ngờ cô còn tiến bộ như vậy, cùng con trai đi học, tự mình học vẽ tranh.
Cô đội mưa đi trên đường núi xa như vậy thu thập tài liệu vẽ tranh cũng không phải vì mình, mà là vẽ cho bộ đội.
Trên tranh của cô không ký tên mình cô mà chỉ có phiên hiệu của bộ chỉ huy sư đoàn. Không cần người khác biết người vẽ, chỉ cần quan tâm những người đáng yêu nhất trên bức tranh này mà thôi.
Hơn nữa bây giờ tuy tổ tuyên truyền có máy ảnh, nhưng đáng tiếc ảnh ra đều là ảnh đen trắng, hơn nữa rất kén môi trường chụp, trời âm u và trời mưa chụp ra phần lớn đều mờ ảo không rõ, cho nên đại đa số thời gian bộ phận tuyên truyền vẫn kêu tuyên truyền viên tự tay vẽ và phối màu cho tranh tuyên truyền.
Anh đã có một nhận biết hoàn toàn mới về cô, không còn là loại bảo vệ và thương tiếc của một người đàn ông đối với một người phụ nữ khi vừa gặp lần đầu đã yêu, mà có một loại tán thưởng và kính nể.
Cô nên có được loại kính trọng mà cô nên có.