Chương 348: Không thể mất mặt
Nếu như Tiểu Lĩnh liên tiếp bắn trượt hai lần vậy hai lần sau vẫn sẽ liên tiếp trúng, tóm lại có thể thắng bọn họ.
Cuối cùng hai đứa trẻ cũng phục rồi: “Tiết Vân Lĩnh, em thật đúng là tay súng thần, lợi hại giống như cha em vậy.”
Tiết Minh Dực tập bắn bia có danh xưng là tay súng thiện xạ, đám trẻ nghe người lớn nói mà trong lòng đều rất ngưỡng mộ.
Tiết Vân Lĩnh cũng rất đắc ý, có một loại cảm giác tự hào tuổi còn nhỏ đã thống nhất võ lâm, phất tay bảo: “Cũng tạm được, các anh cũng không kém, nếu như so về lực thì em cũng không lớn bằng các anh. Trong vòng ba mét lực của em lợi hại nhưng quá ba mét lực của em lại không lợi hại đến vậy.”
Đại Quân cũng kinh ngạc vì cậu bé còn biết khiêm tốn.
Mọi người đều xin Tiểu Lĩnh chỉ dạy làm thế nào bắn được chuẩn như thế.
Tiểu Lĩnh nghĩ ngợi rồi nói lại một câu mà trí thức Cố đã từng nói, là cái gì nhỉ? Cậu bé gãi đầu, lại gần Đại Quân nhỏ giọng hỏi: “Nói thế nào ấy nhỉ?”
Đại Quân: “Không có gì, chỉ là thường xuyên làm thành quen mà thôi.”
“Đúng!” Tiểu Lĩnh cười ha ha: “Không có gì, chỉ là thường xuyên làm thành quen mà thôi.”
Tự tin lại thẳng thắn, ở trong mắt đám trẻ cậu bé đã đẹp trai đến mức rối tinh rối mù rồi.
Lúc này có người đề nghị Tiết Vân Lĩnh làm tay súng thần, gia nhập vào đội tự vệ thiếu niên sư đoàn hai.
Tiết Vân Lĩnh rất tò mò: “Đó là cái gì? Mình tới đây nhiều ngày như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Trước đó nhóc mập kia thua mình quyển truyện tranh cũng không nói.”
Vương Tiểu Lợi giải thích: “Chính là bộ đội thiếu niên sư đoàn hai chúng ta, tự chúng ta tổ chức đó, ai lợi hại thì người đó làm đội trưởng. Tớ thấy cậu bắn ná thun lợi hại như vậy, rất nhanh có thể làm đội trưởng đó.”
Thật ra chỉ là một vài đứa trẻ chưa đến mười ba tuổi náo loạn chơi đùa, còn bé trai tròn mười ba tuổi đều đi chơi trò của người lớn, hoàn toàn không thích chơi với đám trẻ như bọn họ.
Bây giờ đội trưởng là Hồ Vệ Đông vì nó bắn ná thun, đánh nhau, chạy bộ và học đều không tệ.
Nghe Vương Tiểu Thuận nói Tiết Vân Lĩnh có thể làm đội trưởng, Hồ Vệ Đông hừ lạnh một tiếng: “Một thằng nhóc con thì có tư cách gì làm đội trưởng? Chẳng qua cũng chỉ biết chơi bắn ná thun mà thôi.”
Tiểu Lĩnh đang vui vẻ làm sao cho phép người khác khiêu khích mình? Cậu bé lập tức đáp trả: “Anh biết chơi không?”
Tiểu Lĩnh không thích Hồ Vệ Đông này, ngày đó cùng mẹ nó trả tiền cho chú Tần còn cố tình trừng mắt nhìn mình nữa chứ.
Tuy rằng nó không có cha khiến Tiểu Lĩnh rất đồng cảm nhưng bây giờ nó đã nói ra lời khiêu khích vậy Tiểu Lĩnh cũng sẽ không khách sáo.
Mấy đứa trẻ mới đùa giỡn, kêu bọn họ so tài một chút: “Hồ Vệ Đông bắn ná thun lợi hại lắm đó.”
Vương Tiểu Lợi: “Chắc chắn vẫn là Tiết Vân Lĩnh lợi hại hơn.”
Hồ Vệ Đông nghe mà càng tức hơn, nó rút ná thun bên hông ra, đây là cái cha tự làm cho mình, nó vẫn luôn rất quý trọng, không nỡ cho người khác động vào.
Tiểu Lĩnh liếc mắt nhìn ná thun của nó: “Ná thun này của anh không ổn rồi.”
Sắc mặt của Hồ Vệ Đông lập tức xanh mét, tức giận nói: “Mày nói lại lần nữa xem!”
Tiểu Lĩnh thấy bộ dáng tức giận của nó mới khó hiểu bảo: “Em nói gì sai sao? Anh nhìn dây cao su trên ná thun của anh đều đã nứt cả, đã biến chất rồi. Anh không thể cứ để đó không dùng, anh phải thường xuyên kéo, dùng tay bôi trơn nó, như vậy mới có thể dùng thời gian dài mà không hỏng được.”
Đây đều là bí quyết bảo dưỡng mà Tần Kiến Dân dạy cho cậu bé, cậu bé cũng không giấu cho riêng mình một chút nào mà dạy cho đám người Hồ Vệ Đông.
Nhưng Hồ Vệ Đông lại cảm thấy nhục nhã vì đây là ná thun mà cha làm cho mình lại bị Tiểu Lĩnh nói không ổn, điều này khiến nó vô cùng tức tối.
Hai người đều không ai chịu thua ai, bắt đầu so tài, mấy đứa trẻ ở một bên ồn ào, so tài càng ngày càng ác liệt.
Kỹ thuật bắn thun của Hồ Vệ Đông là tốt nhất trong đám trẻ, vốn dĩ trong phạm vi năm mét có thể đánh ngang tay với Tiểu Lĩnh.
Mới đầu là ba lần, Tiểu Lĩnh thua hai thắng một, Hồ Vệ Đông nhướn mày, liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh với vẻ khinh thường.
Tiểu Lĩnh không chịu được bị người ta khiêu khích nhất, đối diện với ánh mắt của Hồ Vệ Đông đã lập tức kích thích dục vọng thắng thua của cậu bé, nhất định phải thắng!
Không thể làm mất mặt đại ca của mình được!