Chương 353: Xin lỗi
“Hồ Vệ Đông giẫm nát ná thun của Tiết Vân Lĩnh là không đúng, phải xin lỗi, Tiết Vân Lĩnh không tìm người lớn giúp giải quyết lại kêu Hồ Vệ Đông bồi thường, trực tiếp xông tới đánh nhau là không đúng, cũng phải xin lỗi.”
Có vài tiếng thấp giọng bàn luận ở xung quanh: “Người ta bắt nạt mình nào còn đi nói lý và bồi thường nữa, đương nhiên phải đánh nhau trước rồi.”
“Còn không phải sao, người ta đã giành đồ của mình giẫm nát, cậu còn không đánh mà đi tìm người khác sao?”
Chắc chắn phải đánh trước rồi nói sau.
Tiểu Lĩnh nghe tiếng bàn luận của người xung quanh càng cảm thấy mình không sai, rất thẳng sống lưng không chịu cúi đầu nhận sai.
Hồ Vệ Đông cũng không nhận sai vì nó cảm thấy Tiết Vân Lĩnh chắc chắn biết đó là ná thun mà cha mình cho, cố tình nói như vậy để sỉ nhục mình.
Hốc mắt của Lâm Uyển Tinh đỏ hoe, kiềm chế nước mắt không rơi, đánh Hồ Vệ Đông hai cái không nặng không nhẹ: “Đứa trẻ nhà con sao có thể tùy tiện chơi với người ta, tính cách của con mềm yếu thành thật, không phải chỉ có nước bị người đánh thôi sao?”
Lúc này Hồ Tiểu Mẫn cũng chạy từ văn phòng của mẹ tới, cô bé chen chúc ở đó đã nghe được đại khái, mới nhỏ giọng nói: “Anh hai, anh giẫm đứt ná thun của người ta trước là anh không đúng, anh phải xin lỗi, cô giáo đã nói rồi, đừng làm người rước tới phiền phức trước!”
Tuy rằng cô bé mới bảy tuổi nhưng ngược lại nói chuyện rất rõ ràng rành mạch.
Lưu Phụng Mai to tiếng bảo: “Ồ, người lớn còn không nói lý bằng một đứa trẻ.”
Sắc mặt của Lâm Uyển Tinh thay đổi, cô ta cúi người dịu dàng bảo Hồ Tiểu Mẫn: “Tiểu Mẫn, con không biết tình hình khi đó, anh con cũng vì bị sỉ nhục…”
Hồ Tiểu Mẫn: “Không phải, anh trai đó có biết ná thun là cha tặng đâu ạ, anh hai cũng không nói.”
Hồ Vệ Đông nhíu chặt mày, thấp giọng hỏi: “Em giúp ai?”
Hồ Tiểu Mẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Cô giáo đã nói làm sai thì phải nhận sai, không nhận sai sự việc sẽ chỉ càng ngày càng rắc rối hơn thôi.”
Tiểu Lĩnh vốn còn tức anh ách, muốn Hồ Vệ Đông đền cái ná thun cho mình, nhìn thấy Lâm Uyển Tinh và Hồ Vệ Đông giảo hoạt khiến cậu bé càng thêm tức giận, dường như không phải vì cái ná thun chính là vì cục tức này, bây giờ nhìn thấy em gái của Hồ Vệ Đông nói lý, cậu bé lại cảm thấy phải cho em gái người ta mặt mũi.
Cậu bé nhìn Hồ Tiểu Mẫn vừa định nói lại phát hiện ra mẹ ruột đang chắn trước mặt mình.
Cậu bé lập tức cảm thấy không đúng, mẹ quá yêu mình rồi, mẹ đối xử với mình thật tốt, mẹ sợ Lâm Uyển Tinh đánh cậu bé nên lại chắn trước mặt cậu bé.
Cậu bé vừa kích động đã lập tức giang canh tay ôm eo Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, ná thun của con bị giẫm đứt rồi, con buồn lắm, cái đó là trí thức Cố tặng cho con, hu hu hu…”
Khi không có người giúp mình, cậu bé rất kiên cường, phải liều đến tao sống mày chết với Hồ Vệ Đông.
Lúc này nhìn thấy Lâm Tô Diệp ra mặt vì mình, cậu bé rất tủi thân, hốc mắt không kìm được nước mắt đã chảy ra.
Lâm Tô Diệp không muốn để Tiểu Lĩnh quen biết hay tiếp xúc với Hồ Tiểu Mẫn, không muốn để bọn trẻ vì chuyện gì mà nảy sinh quan hệ, càng không muốn để Tiểu Lĩnh có tình cảm gì với Hồ Tiểu Mẫn.
Hồ Tiểu Mẫn là nữ chính, cho dù cô bé có tốt bao nhiêu, ưu tú bao nhiêu thì cô vẫn không thích!
Hồ Tiểu Mẫn nhìn thấy một dì xinh đẹp đột nhiên chắn trước mặt Tiết Vân Lĩnh mới ngửa đầu nhìn với vẻ hơi ngơ ngác, dì này thật đẹp. Cô bé mím môi, nhẹ giọng bảo: “Dì ơi, cháu xin lỗi, anh cháu đau lòng quá, nhớ đến cha nên mới có hơi nóng giận.”
Lâm Tô Diệp không muốn dây dưa với bọn họ.
Ná thun của Tiểu Lĩnh về lại kêu Tiết Minh Dực sửa sau.
Đầu của Hồ Vệ Đông là tự mình vấp ngã đập bể, băng lại cũng không cần thu tiền viện phí.
Về phần xin lỗi, bỏ đi, cũng không cần ai xin lỗi ai hết, đều có lỗi cả.
Sau này cả đời không qua lại là tốt nhất!
Cô cúi mắt nhìn Hồ Tiểu Mẫn: “Cô thay con trai cảm ơn cháu đã nói đạo lý, nhưng cháu không cần xin lỗi, cháu không có lỗi, ai phạm lỗi thì bản thân người đó tự xét lại mình.” Cô quay người nói với Tiểu Lĩnh và Đại Quân: “Về ký túc xá!”
Nếu như trước đây Lâm Tô Diệp ra lệnh cho cậu bé đi về như vậy, không kêu Hồ Vệ Đông đền ná thun thì cậu bé quyết không thể đi, nhưng bây giờ cậu bé lại vui vẻ kéo Đại Quân đi về.
Ná thun sao, sẽ sửa lại thôi, trí thức Cố đã tặng cho mình sẽ không tức giận đâu.