Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 352 - Chương 352. Đối Chiếu

Chương 352. Đối chiếu Chương 352. Đối chiếu

Chương 352: Đối chiếu

So với các cán bộ khác Lâm Uyển Tinh càng tin tưởng anh ta hơn, vì anh ta không qua lại nhiều với Tiết Minh Dực.

Khưu Hoài Chí kêu người băng bó cho Hồ Vệ Đông trước, lại kêu Lâm Tô Diệp và Lâm Uyển Tinh đi qua một bên đợi đừng quấy rầy anh ta làm việc, anh ta thì lại dẫn hai bé trai qua một bên hỏi rõ tình hình.

Lâm Uyển Tinh siết nắm tay: “Đội trưởng Khưu, mọi người đều nói anh công chính liêm minh, tôi tin anh sẽ xử lý công bằng.”

Lưu Phụng Mai: “Cô không cần lấy lời nói ra chèn ép đội trưởng Khưu người ta, đội trưởng Khưu ở tổ cảnh vệ của bộ chỉ huy sư đoàn chứ không phải người thuộc đoàn một, quan hệ với lão Hồ nhà các cô chắc chắn còn tốt hơn đoàn trưởng Tiết đấy.”

Khưu Hoài Chí đáp một cách chính trực: “Chị dâu, tôi chỉ giải quyết việc chung, không phá lệ tốt với ai hết.”

Anh ta lại gật đầu với Lâm Tô Diệp, sau đó dẫn hai bé trai đi qua một bên.

Tiểu Lĩnh còn đang đau đứt từng khúc ruột cái ná thun của mình, khóc đến mức đôi mắt đỏ hoe, nói chuyện cũng rất kích động.

Đại Quân thấy cậu bé không thể nói chuyện tử tế mới chủ động nhắc lại quá trình sự việc.

Khưu Hoài Chí hỏi hai bé trai xong lại tìm mấy đứa trẻ vây xem kêu bọn trẻ cũng nói một chút.

Nội dung thi đấu mọi người đều nói giống nhau, chỉ có cuối cùng ai đẩy Hồ Vệ Đông là bọn trẻ lại không khớp. Có người nói hình như đẩy, phần lớn nói là không nhìn rõ.

Vương Tiểu Lợi lớn tiếng đáp: “Cháu nhìn thấy mà, không ai đẩy hết là tự nó ngã đó chú ơi.”

Khưu Hoài Chí: “Mọi người đều nói cơ thể của Hồ Vệ Dông chắn không thể nhìn rõ, sao cháu lại nhìn thấy.”

Vương Tiểu Lợi: “Cháu đi can ngăn bị nó đấm một phát vào mũi, cháu mới ngồi trên đất xoa mũi vừa vặn nhìn thấy bên đó.”

Khưu Hoài Chí lại vào phòng băng bó vết thương hỏi Hồ Vệ Đông.

Hồ Vệ Đông nói Tiết Vân Lĩnh và Tiết Viễn Chinh khiêu khích mình trước nên mình mới giẫm đứt ná thun của cậu bé.

“Chú Khưu, chú biết ná thun của cháu là cha cháu để lại cho cháu, nhưng Tiết Vân Lĩnh lại nói ná thun của cháu là rác rưởi! Cháu…” Cậu bé mím môi, bộ dáng vô cùng nhục nhã và tức giận.

Khưu Hoài Chí: “Tiết Vẫn Lĩnh có biết ná thun của cháu là cha cháu cho không?”

Hồ Vệ Đông: “Còn cần nói sao? Đương nhiên nó biết rồi, ná thun của bọn cháu đều là cha cho, nó biết rõ là cha cháu cho mà nó còn nói như thế!”

Khưu Hoài Chí nhìn cậu bé: “Ná thun của Tiết Vân Lĩnh là của một giáo viên trí thức của cậu bé cho chứ không phải cha tặng, cậu bé không biết ná thun của các cháu là cha tặng mà cho rằng là bộ đội phát.”

Hồ Vệ Đông cười lạnh một tiếng: “Bị ngu sao? Vậy mà còn tưởng như thế?”

Khư Hoài Chí hơi nhíu mày, Hồ Vệ Đông có hơi khác thường, bình thường cậu bé không như vậy, trước đây đứa trẻ này yên tĩnh ôn hòa cũng rất lễ phép, nhưng từ sau khi cha cậu bé qua đời đã có hơi nóng nảy.

Anh ta nói: “Hồ Vệ Đông, nếu như cháu có khó khăn gì có thể nói với ban chính trị tìm người tâm sự.”

Hồ Vệ Đông nghe được lời này giống như đang chỉ trích mình có bệnh, không nên nghi thần nghi quỷ, nó lập tức phản bác: “Cháu không có vấn đề tại sao phải tìm ban chính trị nói chuyện? Tiết Vân Lĩnh và Tiết Viễn Chinh đánh cháu, là bọn nó sai!”

Khưu Hoài Chí: “Bọn trẻ không đẩy cháu, là cháu tự mình vấp ngã, hai người đánh cháu là do cháu đã nổi giận giẫm nát ná thun của cậu bé trước.”

Hồ Vệ Đông cười ha ha một tiếng, không chịu nói chuyện nữa. Vẻ mặt này rõ ràng là đang chỉ trích Khưu Hoài Chí muốn lấy lòng Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân, cố tình bao che cho bọn trẻ.

Khưu Hoài Chí hơi thở dài, đứa trẻ Hồ Vệ Đông này trưởng thành sớm, nhạy cảm, trí tuệ nhưng đang dần trở nên cực đoan.

Anh ta không phải người làm công tác tư tưởng chính trị, cái này cần người bên ban chính trị giúp cho nên anh ta mới kiến nghị Hồ Vệ Đông đi tìm người nói chuyện trong lòng, phiền não và khó khăn, nói hết ra rồi sẽ tốt hơn rất nhiều.

Chủ nhiệm ban tư tưởng chính trị sẽ giúp rất nhiều chiến sĩ giải quyết vấn đề tâm lý, đây là điều cần thiết.

Hồ Vệ Đông lại từ chối điều này, cho rằng đây là đang nghi ngờ và sỉ nhục mình, là làm mất mặt cha mình, sẽ khiến gánh nặng của mẹ nặng hơn.

Nó sợ người ta nói mình có vấn đề, sẽ mang tới càng nhiều lời đàm tiếu không dễ nghe cho mẹ hơn.

Tuy rằng Khưu Hoài Chí nghiêm túc nhưng lại nói đạo lý, chứ không phải người đàn ông thô kệch, anh ta triệu tập hai bên lại với nhau để giải thích một chút.

Bình Luận (0)
Comment