Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351. Khóc Lóc Om Sòm

Chương 351. Khóc lóc om sòm Chương 351. Khóc lóc om sòm

Chương 351: Khóc lóc om sòm

Hồ Vệ Đông vừa vào phòng y tế đã gào lên: “Là Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh đánh cháu!”

Lâm Tô Diệp: “?”

Lưu Phụng Mai: “Chắc chắn là nó thiếu đòn rồi.”

Chưa làm rõ ràng sự việc nên Lâm Tô Diệp không muốn nghe Hồ Vệ Đông nói, cô muốn tìm hai bé trai hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Đứa trẻ Tiểu Lĩnh này thật sự không khiến người yên tâm được, mỗi ngày cô đều lo lắng cậu bé có đập vỡ đầu mình hay không, dù sao trong mơ trên đầu cậu bé cũng có một vết sẹo.

Lâm Tô Diệp vừa đi đến cổng phòng y tế đã đụng Lâm Uyển Tinh đang vội vàng chạy tới.

Hốc mắt của Lâm Uyển Tinh lập tức đỏ hoe, giọng nói xưa nay dịu dàng và ôn hòa cũng chói tai hẳn lên: “Cô muốn làm gì đây, nhất định phải ép chét chúng tôi sao? Hai đứa đánh một đứa nhà tôi?”

Lâm Tô Diệp không muốn để ý đến cô ta: “Sự việc vẫn chưa làm rõ ràng, cô không cần vội khóc lóc om sòm.”

Người trầm tĩnh nhẹ nhàng đã nói ở đâu ra thế?

Lưu Phụng Mai chống nạng đứng ở cửa sổ gào lên: “Sao, cái gì cũng không biết đã chặn em gái làm gì? Hai đứa trẻ Đại Quân và Tiểu Lĩnh mới tám tuổi bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhiều ngày như vậy cũng không thấy đánh nhau cãi nhau với ai, sao hôm nay lại đánh nhau với con trai các cô? Con trai các cô cũng mười tuổi rồi đấy, tại sao không nhường đứa nhỏ một chút? Nói không chừng chính là nó ỷ lớn hiếp nhỏ nên hai bé trai người ta mới đánh trả!”

Lâm Uyển Tinh tức đến run người: “Cô, cô không nói lý!”

Cô ta thật sự sắp tức điên lên mất, từ lúc Lâm Tô Diệp tới quân khu cô ta gặp xui xẻo không ngừng.

Lâm Tô Diệp vừa định đi đã thấy hai bé trai cùng nhau chạy tới.

Đại Quân vẫn là gương mặt nhỏ tuấn tú lạnh lùng, còn Tiểu Lĩnh cũng hiếm khi mang vẻ mặt tối tăm, không thấy ý cười.

Đứa trẻ Tiểu Lĩnh này bình thường cũng không có khi nào mặt không có biểu cảm, gần như đều cười ha ha, lúc này không cười chứng tỏ vấn đề rất nghiêm trọng.

Hai bé trai nhìn thấy Lâm Uyển Tinh chặn Lâm Tô Diệp mới lập tức chen vào giữa hai người bảo vệ mẹ mình.

Tâm trạng của Tiểu Lĩnh rất kích động: “Con người Hồ Vệ Đông này quá nham hiểm quá gian ngoan, chỉ biết chơi trò mờ ám, không quang minh chính đại chút nào hết! Là nó cứ nhất định đòi thi bắn ná thun với con, thua rồi còn chơi xấu, giẫm nát ná thun của con, con kêu nó đền thì nó còn chửi con!”

Cậu bé nói mà thật đau lòng, đôi mắt đỏ hoe chảy đầy nước mắt, lớn tiếng nói: “Ná thun của con là trí thức Cố tặng cho con, dây cao su cũng là đặc biệt làm, bây giờ bị nó giẫm nát rồi, đền cho con, đền cho con!”

Lâm Tô Diệp sững sờ, lời này của Tiểu Lĩnh không phải là lời mà Hồ Vệ Đông nói với Đại Quân trong mơ hay sao?

Cô vội vàng an ủi Tiểu Lĩnh kêu cậu bé bình tĩnh, tuổi còn nhỏ tính khí đã lớn như vậy cẩn thận làm hại cơ thể, cô nhìn về phía Lâm Tô Diệp: “Sao thua còn không phục?”

Sắc mặt của Lâm Tô Diệp tím như gan heo: “Không phải chỉ là một cái ná thun thôi sao, có đến mức đánh vỡ đầu con trai chúng tôi không? Tụi mày dã man ngang ngược như thế? Một cái ná thun còn quan trọng hơn mạng người sao?”

Tiểu Lĩnh rất kích động, trong đầu toàn là ná thun của mình khiến trong lúc nhất thời không nói rõ chuyện đánh vỡ đầu.

Đại Quân bình tĩnh bổ sung: “Không phải bọn cháu đẩy ngã, là tự nó ngã.”

Hồ Vệ Đông cũng chạy ra ngoài, đầu còn chưa băng xong, nó gào lên: “Là tụi mày đẩy tao!”

Đại Quân: “Không ai đẩy mày hết, là tự mày quay người vấp ngã.”

Vương Tiểu Lợi: “Cháu nhìn thấy, là tự nó vấp ngã đó.”

Tiểu Lĩnh cầm ná thun yêu thương còn đau lòng hơn cả đầu bị đập vỡ, cậu bé thấy Hồ Vệ Đông không nói lý mới gào lên: “Được, mày đập vỡ đầu tao đi rồi đền ná thun cho tao, phải giống như lúc đầu, không đứt như thế này!”

Cậu bé cúi đầu đi về phía Hồ Vệ Đông, kêu nó đền ná thun cho mình.

Cậu bé quý trọng cái ná thun này bao nhiêu, mỗi ngày đều cắm bên hông thi thoảng sẽ lấy ra chơi, vô cùng quý trọng nó.

Phụ nữ và trẻ con cãi nhau rất khó ra lần ra manh mối, càng không cần nói đòi lại công bằng.

Có người đi gọi chính ủy viên Phùng kết quả anh ta đã đi tới bộ chỉ huy đoàn, không ở bộ chỉ huy sư đoàn, lại có người đi gọi tham mưu trưởng kết quả các thủ trưởng đều đang họp.

Cuối cùng chỉ đành gọi tổ trưởng tổ cảnh vệ tới, mời anh ta phân xử ai đúng ai sai.

Tổ trưởng tổ cảnh vệ Khưu Hoài Chí là một người đàn ông mày rậm mắt to không giận tự uy, làn da phơi nắng rất sậm màu, mặt tím, cằm vuông, gương mặt chữ quốc khiến anh ta thoạt nhìn công chính nghiêm minh, tuyệt đối không thiên vị ai hết.

Bình Luận (0)
Comment