Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350. Đánh Nhau

Chương 350. Đánh nhau Chương 350. Đánh nhau

Chương 350: Đánh nhau

Tiểu Lĩnh lại không chịu, nó đã giẫm đứt ná thun của mình, dựa vào cái gì không xin lỗi còn giống như đồ điên thế.

Đại Quân lạnh lùng nói với Hồ Vệ Đông: “Mày dám tiến một bước lên xem, tao sẽ không khách sáo với mày!”

Cậu bé không thích đánh nhau nhưng không có nghĩa cậu bé không biết đánh nhau, cậu bé có cách chiến đấu kết thúc nhanh gọn của mình.

Hồ Vệ Đông nhìn động tác của cậu bé, lập tức chửi: “Tiết Viễn Chinh, mày đúng là nham hiểm, còn muốn ép chết tao phải không?”

Đại Quân: “Vậy phải xem mày có muốn chết không đã.”

Hồ Vệ Đông rất tức giận, đột nhiên nó ý thức được mình quá kích động, tại sao đột nhiên lại nổi nóng như vậy, trước đây nó không như vậy.

Trước kia cho dù nóng nảy nó vẫn có thể che giấu rất tốt, tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.

Vậy mà hôm nay nó lại đánh nhau với người ta, còn là với đứa trẻ chưa lớn bằng mình nữa chứ.

Nếu như bị các hàng xóm biết được chắc chắn sẽ chỉ trò, chắc hẳn mẹ cũng sẽ đau lòng lắm.

Nó thật sự thấy chướng mắt Tiết Vân Lĩnh và Tiết Viễn Chinh, đặc biệt là bộ dáng bọn họ cùng chú Tần giành tiền trong tay mẹ đi đó khiến cả đời nó cũng không thể nào quên được.

Nó không muốn đánh nhau nữa mà quay người định chạy đi, kết quả mắt đau, mặt đau, dưới chân vấp một cái lập tức ngã vào tảng đá bên cạnh, đầu đập thủng một lỗ bắt đầu chảy máu.

Nó lập tức quay đầu chỉ trích Tiết Viễn Chinh đã đẩy mình: “Đồ tiểu nhân âm hiểm đen tối nhà mày, mày đẩy tao!”

Những đứa trẻ khác ở một bên khác, Hồ Vệ Đông và Tiết Viễn Chinh cách nhau hơi gần, vì cơ thể của Hồ Vệ Đông đã chắn tầm nhìn nên bọn trẻ cũng không nhìn thấy có đẩy hay không.

Có người đưa Hồ Vệ Đông tới phòng y tế, cũng có người đi báo tin cho Lâm Uyển Tinh.

Vương Tiểu Lợi vỗ ngực: “Tiết Viễn Chinh, Tiết Vân Lĩnh, yên tâm, tớ làm chứng cho bọn cậu!”

Bọn họ cũng nháo nhào chạy tới phòng y tế.

Lại nói sau khi ăn xong bữa sáng Lâm Tô Diệp đi tới khu tập thể gia đình thăm Lưu Phụng Mai, còn tặng cho cô ta một bức tranh ký họa cài hoa hồng to.

Tuy rằng vẽ không quá chi tiết nhưng lại vẽ ra được đặc trưng vẻ ngoài của Lưu Phụng Mai, chỉ vài nét bút ít ỏi đã sống động như thật.

Lưu Phụng Mai nhìn mà vui vẻ: “Xem cái đầu của chị này, thật sự rất giống.”

Cô ta cảm thấy rất thần kỳ, không vẽ chi tiết sao lại có thể thấy giống như vậy được chứ.

Lâm Tô Diệp giải thích: “Chỉ là nắm được đặc điểm, vẽ ra cảm giác so sánh đó mà thôi, những chỗ khác không cần vẽ cũng không sao.”

Lưu Phụng Mai thở dài: “Em gái em thật lợi hại, tuy rằng em không thể làm việc nhưng em có văn hóa, biết vẽ tranh. Chị thì không được, chị cũng chỉ biết trồng trọt biết cho heo ăn mà thôi. Nói về năng lực, thật ra chỉ có thể dựa vào chồng, nếu như cách lão Vương nhà bọn chị, chị không thể kiếm được tiền lương.”

Lâm Tô Diệp an ủi cô ta: “Chị dâu, học văn hóa học lúc nào cũng không muộn. Chị nhìn bà nội nhà bọn em xem, từng này tuổi rồi vẫn học chữ theo các cháu, bây giờ cũng biết được không ít, ngày thường đọc báo tuy hơi trúc trắc nhưng vẫn có thể biết được ít chuyện.”

Lưu Phụng Mai: “Thật lợi hại! Nhưng chị không được, chị không học vào được, đầu óc không tốt, không nhớ được.”

Lâm Tô Diệp: “Có không tốt bao nhiêu, không nhớ được bao nhiêu? Còn có thể không nhớ được bằng bà cụ gần sáu mươi sao?”

Lưu Phụng Mai: “Thật sự được sao?”

Lâm Tô Diệp: “Không phải đám người Á Nam đang đi học sao? Chị học chung với Á Nam, có gì không được?”

Lưu Phụng Mai có hơi nóng lòng muốn thử: “Vậy chị thử xem sao?”

Cô ta suy nghĩ nhanh nhẹn hẳn lên, nếu như biết chữ còn có thể đọc thư và báo gì đó, có chính sách gì cũng có thể kịp thời hiểu được mà không cần cứ phải nghe người ta kể.

Còn có một suy nghĩ bí mật nữa, nếu như lão Vương ở sau lưng cô ta giấu thư gì thì cô ta cũng có thể lén đọc!

Lưu Phụng Mai định chống nạng đi tới phòng y tế kiểm tra lại, Lâm Tô Diệp đi cùng cô ta,

Đang kiểm tra thì một đám người ở bên ngoài ào ào đi qua, ngoài miệng còn gọi bác sĩ y tá.

Lâm Tô Diệp quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bé trai được người đỡ vào, đầu cậu ta bị đập thủng một lỗ còn đang chảy máu.

Lâm Tô Diệp theo bản năng sợ là Tiểu Lĩnh. Đứa trẻ này nghịch ngợm, cả ngày cô đều lo lắng đề phòng chỉ sợ cậu bé ngã lủng đầu.

Nhưng thấy vóc người của đứa trẻ này cô lại thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là đứa trẻ xui xẻo nhà ai nghịch như vậy ngã đập lủng đầu.

Đợi bọn họ lại gần lập tức nhận ra, vậy mà lại là Hồ Vệ Đông.

Bình Luận (0)
Comment