Chương 358: Hai bé trai kiểm điểm xong 4
Chủ nhiệm Cao nhìn anh ta một lúc lại chậm rãi bảo: “Tôi không biết quân khu khác có chính sách gì nhưng ở quân khu chúng ta, kết hôn quân đội bảo vệ quân nhân đồng thời cũng bảo vệ vợ quân nhân. Chỉ cần bên nữ không có sai lầm mang tính nguyên tắc, mà chỉ vẻn vẹn là tình cảm vợ chồng không hòa hợp hoặc là không có tiếng nói chung, những điều này đều không phải lý do để ly hôn đơn phương, nhất định phải có sự đồng ý của đối phương mới được. Về phần giải quyết vấn đề thế nào thì tự mình nghĩ cách trao đổi giải quyết, nếu như có khó khăn cứ tìm tổ chức.”
Vương Phúc Thuận:” Không có khó khăn.”
Chủ nhiệm Cao cho anh ta cút.
Vương Phúc Thuận về nhà lại phát hiện ra Lưu Phụng Mai đang ở nhà leng keng loong coong băm nhân bánh, bộ dáng vui vẻ chỉ hận không thể mua pháo đốt.
Lưu Phụng Mai thật sự vui vẻ!
Sau này cũng không cần thấy bộ dáng nhẹ nhàng trong sạch lại huênh hoang khoác lác đó của Lâm Uyển Tinh nữa.
Cũng là do chồng mình không có tự trọng, người ta vừa tìm anh ta đã như chó dán tới giúp đỡ, đồ chó giữ nhà, anh có thấy hèn hạ hay không?
Cô ta băm cải thảo vang phầm phập, cũng không biết là băm cải thảo hay là đang chặt chó nữa.
Tuy rằng sau lần cãi nhau đó tên đàn ông chó má Vương Phúc Thuận rất lạnh nhạt với mình nhưng kệ mẹ anh ta đi, anh ta cũng không dám ly hôn, tiền của anh ta đều phải giao vào tay cô ta để nuôi con nuôi gia đình.
Mấy ngày trước cô ta đã chạy qua nói với đội hậu cần, sau này tiền lương và trợ cấp của Vương Phúc Thuận đều để cô ta nhận.
Cô ta giữ gìn gia đình này, trong ngoài còn có cả gia đình lớn ở quê, có dễ dàng sao? Nếu không phải có cô ta, anh ta có thể chuyên tâm làm việc được sao?
Tiền của đoàn trưởng Tiết người ta đều đưa hết cho vợ, anh ta dựa vào cái gì tự mình cầm, nhất định phải chia cho vợ.
Hậu cần đã đồng ý.
Vương Phúc Thuận vốn còn muốn nói chuyện với cô ta nhưng nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát như muốn băm người đó của cô ta lại quay người rời đi.
Anh ta đi tới văn phòng làm việc buổi chiều, ước chừng sủi cảo trong nhà chắc hẳn đã ra khỏi nồi mới trở về nhà.
Kết quả vừa vào nhà đã phát hiện Lưu Phụng Mai đang giang ngang một chân, cầm quyển sách học chữ với con gái, trên bàn lại không có sủi cảo.
Anh ta nổi nóng: “Sủi cảo đâu?”
Lưu Phụng Mai: “Chà, tươi ngon bao nhiêu, sủi cảo gói xong không ăn để nó đẻ con à?”
Khi cổ ta gói sủi cảo có người tới nói với cô ta rằng tham mưu Vương đi tìm chủ nhiệm Cao cầu tình thay Lâm Uyển Tinh, nhưng chủ nhiệm Cao không đồng ý.
Lưu Phụng Mai vừa nổi giận đã nấu sủi cảo ngay, sai Vương Á Nam đi tặng cho Lâm Tô Diệp một hộp nhỏ, phần còn lại mình và các con ăn sạch hết, không để lại một cái nào.
Về phần Vương Phúc Thuận?
Anh đi ăn cứt đi!
Cô ta lớn tiếng nói với anh ta: “Anh đi tới ký túc xá ngủ đi, tôi định đón đám người con gái lớn tới đây, cả gia đình cả ngày chia ra ở chẳng ra làm sao, con cái cũng xa cách cha mẹ.”
Vương Phúc Thuận sốt ruột: “Tôi đi ký túc xá á?”
Lưu Phụng Mai: “Vì vợ và các con anh không thể chịu thiệt một chút được sao? Em gái người ta vì ở chung với con thà rằng vợ chồng tách ra, tại sao anh không được?”
Bọn họ tổng cộng có năm đứa con vì không có chỗ ở lại thêm cô ta cho heo ăn không có thời gian chăm con nên đứa lớn, đứa hai và đứa nhỏ đều đưa về nhà.
Bây giờ con gái nhỏ cũng đã lớn hơn một chút không cần người bế, về đây chị gái cũng có thể trông.
Không ở được? Không sao cả, đuổi Vương Phúc Thuận tới ký túc xá ở, không phải bên đó có phòng ký túc xá hai người cho cán bộ hay sao, ngày nào anh cũng có ca trực, qua đó mà ở đi.
Chỉ cần mang tiền lương về nhà là được.
Chồng? Ăn cứt đi!
Quần áo và dũa đánh răng đều đã đóng gói xong cho anh ta, trực tiếp ném cho anh ta, cút.
Vương Phúc Thuận cảm thấy cô ta muốn mình xuống nước cầu xin cô ta, nhưng anh ta không phục!
Đàn ông có thể không có khí phách được sao? Tùy tiện bị đàn bà bắt thóp?
Anh ta tức giận chỉ có thể xách túi đi tới nhà ăn ăn cơm, nhưng ăn cũng không có vị gì cả.
Ăn cơm xong còn phải đi tới ký túc xá nữa.
Anh ta và một tham mưu khác cùng chia một phòng túc xá trực ban, tham mưu đó thích ăn hành sống và tỏi, thích hút thuốc lá, chân còn vô cùng thối!
Để tránh né đối phương, anh ta chưa bao giờ từng ở ký túc xá, có trực ban cũng ở lại văn phòng ngủ gật.
Bây giờ bị vợ đuổi ra khỏi cửa, không thể không ngủ ở đây một khoảng thời gian.