Chương 359: Phối hợp
Anh ta đẩy cửa ký túc xá một cách không tình nguyện, lập tức bị mùi phả cho váng đầu, không những cay mắt mà còn sặc mũi!
Lúc ăn cơm chiều Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân trở về, nghe nói chuyện hai bé trai đánh nhau với Hồ Vệ Đông, Tần Kiến Dân còn gấp hơn cả cha ruột hỏi Tiểu Lĩnh và Đại Quân có bị ăn đánh không.
Nghe nói hai bé trai không chịu thiệt, Hồ Vệ Đông lại tự mình ngã mẻ đầu, Tần Kiến Dân mới thở phào nhẹ nhõm, thế không sao rồi.
Tiết Minh Dực nói với Lâm Tô Diệp vài câu ngược lại cũng không phê bình hai đứa trẻ, chỉ kêu bọn trẻ làm kiểm điểm sâu sắc.
Sắc mặt anh nghiêm túc trông có hơi dọa người.
Bà Tiết còn muốn nói gì đó, tính kêu anh dịu dàng một chút, đừng dọa sợ cháu trai của bà ta.
Tần Kiến Dân thấy thế lại mời bà Tiết và cô út đi tới nhà ăn ăn cơm.
Cô út nhảy xuống giường: “Đi.”
Bà Tiết hơi do dự, tuy rằng luyến tiếc cháu trai nhưng cũng chỉ một bước quay đầu ba lần rời đi.
Ở Tiết Gia Đồn là sân nhà của bà ta, bà ta dám bỏ qua mặt mũi của con trai, kêu anh không được phép đánh con. Nhưng bộ đội lại chính là sân nhà của con trai, thủ trưởng người ta còn đang nhìn, bà ta có thể vất mặt mũi của anh khóc lóc om sòm với anh được sao?
Nghĩ đến Lưu Phụng Mai và tham mưu Vương, chắc chắn không thể thế được.
Nếu như bà ta dám la lối với con trai, cho dù mình không đúng thủ trưởng vẫn sẽ trách con trai không đủ hiếu thuận, không biết xử lý mâu thuẫn gia đình, nói không chừng còn có ý kiến với con trai.
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn bóng lưng viết đầy vẻ áy náy và đau lòng của bà cụ, mới quay đầu hỏi Tiểu Lĩnh: “Tiết Vân Lĩnh, con nói đi.”
Tiểu Lĩnh: “Cái đó… nó khiêu khích con, làm hỏng đồ của con, không đánh nó con khó mà giải được hận này.”
Tiết Minh Dực: “Đánh người ta, đồ của con có thể khôi phục lại nguyên dạng được không?”
Tiểu Lĩnh cúi đầu: “Không ạ, vẫn phải sửa.”
Tiết Minh Dực: “Cho nên?”
Tiểu Lĩnh: “Xứng đội nón.”
Tiết Minh Dực: “?”
Tiểu Lĩnh vẫn có hơi không phục: “Ông thủ trưởng đã nói làm đàn ông phải có chút chính trực, nó đã bắt nạt đến đầu con dòi, con còn…” Cậu bé cũng không dám cây ngay không sợ chết đứng dưới ánh mắt lạnh lùng của Tiết Minh Dực, mà thấp giọng rì rầm trong cổ họng: “Nhịn sao? Nhịn rồi lại nhìn, cuối cùng biến thành đồ làm bộ làm tịch.”
Tiết Minh Dực: “Con nói hẳn ra xem nào.”
Tiểu Lĩnh: … Con không dám.
Cậu bé liếc mắt nhìn Tần Kiến Dân, kết quả Tần Kiến Dân vì không ảnh hưởng đến Tiết Minh Dực dạy con trai đã hẹn bà Tiết và cô út tới nhà ăn ăn cơm.
Tiểu Lĩnh: … Ôi, đại ca nói đi thì đi, sao còn dẫn cả bùa hộ thân của mình đi rồi?
Cậu bé lại nhìn Đại Quân và Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp đang cho Toa Toa ăn mì, cô mỉm cười xem trò.
Tự Toa Toa cầm đũa gắp, đôi mắt còn nhìn Tiểu Lĩnh sau đó gắp mì cho vào miệng mình.
Tiểu Lĩnh cảm thấy cô bé đang coi mình thành cơm ăn!
Đại Quân mất kiên nhẫn liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Lĩnh, kêu cậu bé nhân lúc còn sớm mau buông tha chống cự, thừa nhận lỗi sai, mọi người đều được giải thoát.
Tiểu Lĩnh tiếp nhận tín hiệu của Đại Quân, bất đắc dĩ nghĩ: Ôi, chỉ có thể giúp anh em mà không tiếc mạng sống thôi.
Cậu bé nói như chấp nhận số phận: “Cha mẹ, con không nên ra tay đánh người trước, không nghĩ đến nếu như con bị đánh hỏng rồi, mẹ và bà nội sẽ đau lòng.”
Cô út chắc chắn sẽ không đau lòng, cô chỉ biết giúp cậu bé đánh ngược lại.
Đại ca chắc chắn cũng sẽ không đau lòng mà sẽ dạy mình đánh lại thế nào.
Cậu bé đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tiết Minh Dực, chỉ đành tiếp tục nói: “Cũng… không thể đánh hỏng người ta, cha mẹ người ta cũng sẽ lo lắng, chúng ta còn phải bồi thường.”
Những điều này đều là Đại Quân viết trong bản kiểm điểm, cậu bé lén nhìn rồi chép lại.
Đại Quân nhắc nhở cậu bé cha về chắc chắn sẽ mặt đối mặt kiểm điểm, sẽ kêu cậu bé nói nên bảo cậu bé học nói thế nào.
Tiểu Lĩnh lén lút học vài câu trong bản kiểm điểm của Đại Quân.
Khà khà, quả nhiên hữu dụng, sắc mặt của cha cũng dịu đi rất nhiều.
Làm sao Tiết Minh Dực có khả năng không biết chiêu trò nhỏ của Tiểu Lĩnh? Chỉ là không vạch trần mà thôi, đứa trẻ có thể có ý thức đi hỏi, đọc, chép, nhớ, chứng tỏ trong lòng cậu bé thật sự đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không muốn khiến cha mẹ lo lắng và tức giận.
Cậu bé có sự tiến bộ này hiển nhiên anh cũng sẽ phối hợp.