Chương 360: Giải phóng rồi
Tiết Minh Dực: “Kiểm điểm cũng xem như sâu sắc.”
Tiết Minh Dực vừa nói kiểm điểm thông qua, Đại Quân đã thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Lĩnh thì lại lập tức nhảy cẫng lên.
Tiểu Lĩnh: “Oa oa oa, giải phóng rồi!”
Cậu bé quay người chạy ra ngoài: “Đại ca…”
Giọng nói của Tần Kiến Dân truyền tới từ nơi cách đó không xa: “Chúng mừng chúc mừng!”
Tiểu Lĩnh: “Cùng vui cùng vui.”
Tần Kiến Dân: “Nhận được bài học chưa?”
Tiểu Lĩnh: “Chắc chắn rồi ạ.”
Bà Tiết lập tức nhét cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh mỗi người hai xu tiền: “Mau đi mua kẹo ngọt ăn cho đỡ sợ đi.”
Cháu trai vừa mới bị phê bình mà bà ta lại không thể bảo vệ bọn trẻ, trong lòng vô cùng áy náy.
Bọn họ đi tới nhà ăn ăn cơm nhưng bà ta cũng không có lòng nào ăn, chỉ sợ cháu trai sẽ bị đánh, cuối cùng mua về trốn ở bên ngoài ăn.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng không có ý oán trách bà nội, ngược lại Tiểu Lĩnh còn rất vui vẻ, cầm được tiền muốn đi mua kẹo ăn.
Đại Quân trực tiếp lấy tiền trong tay cậu bé đi: “Trả nợ trước đã.”
Tiểu Lĩnh: “… Hai xu tiền làm được gì, mau cái kẹo ăn cho ngọt miệng đi mà!”
Bản thân hai bé trai không biết, bản kiểm điểm của hai người đã bị tham mưu trưởng lấy đi.
Sau giờ làm việc, ông ta và hai vị thủ trưởng cùng nhau bình phẩm một chút.
Tham mưu trưởng mừng rỡ bảo: “Đứa trẻ Đại Quân này thật sự không tồi, phân tích vấn đề câu nào cũng đúng trọng điểm, một lời nói trúng.”
Sư trưởng Lục: “Bằng không sao lại nói tám tuổi mà giống ba mươi? Đứa trẻ này trông không thích nói chuyện nhưng lại có tinh thần phấn đấu của cha nó, người thông minh tốt nhất đừng đắc tội với nó.”
Tiểu Lĩnh bốc đồng năng nổ, lời nói và việc làm đều là một đứa trẻ, còn Đại Quân lại bình tĩnh biết mấu chốt vấn đề, cũng có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến.
Đứa trẻ này không thích đánh nhau cũng không phải vì không biết đánh nhau, mà rất có cách của mình.
Ông ta cảm thấy Tiểu Lĩnh cũng không thành vấn đề, đứa trẻ tám tuổi chính là lúc nghịch ngợm và bốc đồng, nếu như không bốc đồng mới không giống trẻ con.
Trẻ con bình thường bảy tám tuổi đều là mèo chê chó ghét, tuy rằng Tiểu Lĩnh nghịch ngợm nhưng lại vô hại chứ không phải là loại ngang bướng phá hoại, chứng tỏ đứa trẻ này rất có ngộ tính, vô cùng giỏi.
Từ trận đánh nhau này có thể thấy được chút ít.
Đứa trẻ mà bọn họ nhìn trúng hiển nhiên phải xác nhận nhân phẩm trước, như vậy xem ra có cha mẹ như Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp, con cái cũng không thành vấn đề.
Để xem sau này bọn trẻ trưởng thành có thể phát huy ưu điểm của mình hơn, có đủ chói mắt hay không?
Tần Kiến Dân tìm một đống dây cao su mới cho Tiểu Lĩnh, đều là vật liệu có lực đàn hồi cao, chắc chắc lại bền, lấy về cho cậu bé dùng, dùng hỏng thì đổi, không cần buồn bã.
Tiểu Lĩnh vui vẻ như thể đã phát tài rồi.
Khà khà, có thể mang về bán ná thun!
Đại Quân: Ừm, không tồi, có hy vọng trả nợ rồi.
Khoảng thời gian ở quân khu thăm người thân này, Tiểu Lĩnh đã nợ cao đến ba đồng tiền.
Lâm Uyển Tinh đi vào giờ ăn sáng, hai ngày này vì chuyển nhà, cô ta còn tìm tới vài chiến hữu và hàng xóm.
Lần này cô ta học khôn rồi, khi tìm đàn ông đặc biệt nói vì phải chuyển nhà thu dọn đồ đạc, không tiện làm phiền đồng chí nữ cho nên đặc biệt tìm đàn ông giúp đỡ, cuối cùng lại thêm một câu: “Nói rõ ràng, sợ người khác hiểu lầm lại đồn đãi.”
Ngược lại tham mưu Vương cũng không dám đi nhúng tay vào, còn đặc biệt tránh né, chỉ sợ bị chủ nhiệm Cao nói mình không tránh tị hiềm.
Ngủ cùng đồng nghiệp ở ký túc xá hai ngày, thật sự suy nghĩ muốn chết anh ta cũng có luôn, nửa đêm hít thở cũng cảm thấy thối um.
Mới đầu anh ta về nhà còn ra vẻ kênh kiệu, muốn ép buộc Lưu Phụng Mai chủ động cho anh ta về nhà ngủ, kết quả Lưu Phụng Mai trực tiếp đuổi anh ta ra ngoài rồi khóa cửa lại, đi cho heo ăn.
Lần thứ hai anh ta trực tiếp nói ký túc xá có bọ chét, muốn khiến Lưu Phụng Mai thương anh ta rồi anh ta có thể về nhà ngủ. Kết quả Lưu Phụng Mai vừa nghe anh ta có bọ chét, chỉ sợ lây cho con lại quét anh ta ra khỏi cửa.
Sau đó ba đứa con khác của anh ta cũng về đây, trong nhà vừa náo nhiệt vừa chen chúc đến phát hoảng, đương nhiên cũng không phải không có vị trí của anh ta vì đều sửa thành giường tầng mà.
Nhưng một mụ hổ cái như Lưu Phụng Mai, còn không phải cô ta không cho anh ta về hay sao!