Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361. Ngạc Nhiên

Chương 361. Ngạc nhiên Chương 361. Ngạc nhiên

Chương 361: Ngạc nhiên

Anh ta ở chung với đồng nghiệp thối chân, còn phải nghe gia đình Tiết Minh Dực náo nhiệt ân ái yêu thương nhau, thật sự vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.

Đặc biệt là buổi tối đụng phải Tiết Minh Dực và vợ bế con gái nhỏ ra ngoài tản bộ, thật sự là ghen tỵ với anh quá, chào hỏi cũng không dám đã vội vàng quay người trốn về ký túc xá.

Ngửi mùi chân thôi cũng tốt hơn là ghen tỵ với người ta.

Lâm Tô Diệp khoác cánh tay của Tiết Minh Dực, trong lòng anh ôm Toa Toa, cô nhìn bóng lưng của người đó hình như là tham mưu Vương mới kinh ngạc bảo: “Sao anh ấy vừa thò đầu thấy chúng ta đã chạy mất rồi?”

Tiết Minh Dực: “Chắc là quên thứ gì đó.”

Cũng nhờ Tần Kiến Dân và bà Tiết mà Tiết Minh Dực mới biết chuyện tham mưu Vương và Lưu Phụng Mai mâu thuẫn đòi chia nhà, nhưng anh cũng không tiện đàm tiếu gì, càng không biết đồn đãi linh tinh.

Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Con gái buồn ngủ rồi, đưa con bé về ngủ đi.”

Đứa trẻ Toa Toa này lại mọc ra từ trong lòng cha, chỉ cần cha ở trước mắt nhất định sẽ bắt cha bế, buổi sáng trước khi anh rời đi cũng phải bế thơm một cái, buổi tối trước khi đi ngủ phải bế đi tản bộ dỗ ngủ.

Không đợi vào cửa ký túc xá, Toa Toa đã nghiêng cái đầu nhỏ ngủ mất.

Tiết Minh Dực đặt cô bé lên giường, muốn nhanh chóng cùng vợ trở về sống trong thế giới của hai người.

Lúc này Tiểu Lĩnh đang kéo Tần Kiến Dân hỏi thăm vài chuyện: “Đại ca, vậy bình thường bộ đội ngoại trừ huấn luyện ra thì buổi tối làm gì?”

Ăn cơm xong không cần huấn luyện nữa, ngoài trừ nửa đêm luyện tập khẩn cấp thì những cái khác đều không làm?

Tóm lại không thể về ký túc xá ngây người được chứ?

Mấy ngày này cậu bé nhìn hình như tổ cảnh vệ cũng học lớp buổi tối, khổ như vậy sao?

Làm lính lại còn phải học văn hóa đọc sách khiến cậu bé rất ngạc nhiên.

Tần Kiến Dân: “Buổi tối chúng ta hoặc là đọc sách học văn hóa, hoặc là mở buổi liên hoan văn nghệ nội bộ, tìm người lên hát hò kể chuyện, có đôi khi cũng xem phim, nhưng phần lớn thời gian buổi tối là học và xử lý nội vụ.”

Tiểu Lĩnh rất tò mò: “Rốt cuộc nội vụ là gì ạ?”

Mấy ngày này cả ngày nghe bọn họ nói nội vụ, cậu bé không biết nhưng cũng không tiện hỏi, sợ người ta nói mình không có kiến thức, lúc này mới lén lút hỏi Tần Kiến Dân.

Tần Kiến Dân: “Chính là chăn, phải học gấp chăn, học gấp thành miếng đậu phụ.”

Tiểu Lĩnh khó hiểu: “Chỉ là một cái chăn thôi mà, chúng ta cần gì phải so đo với nó, cứ nhất định phải gấp nó thành miếng đậu hũ? Vậy không phải sẽ lãng phí thời gian hay sao? Có thời gian này đi luyện tập cái khác không tốt hơn sao?”

Tần Kiến Dân: “Về phần tại sao các con hỏi cha mình đi.”

Chủ đề nghiêm túc và trịnh trọng như vậy phải để người nghiêm túc như Tiết Minh Dực giảng mới có sức nặng. Lời mà anh ta nói ra sợ là hai bé trai sẽ cảm thấy anh ta đang nói chơi.

Vì thế Tiết Minh Dực đang định cùng vợ về trải qua thế giới của hai người lại bị gọi lại.

Tiểu Lĩnh hỏi Tiết Minh Dực tại sao phải chỉnh lý nội vụ, cậu bé cảm thấy lãng phí thời gian quá!

Tiết Minh Dực: “Làm lính không phải để chơi đùa, mà phải bảo vệ nước nhà tổ quốc, các chiến sĩ không cần quá linh hoạt mà phải duy trì tính thống nhất.”

Gấp chăn, luyện đội ngũ, lặp lại động tác rèn luyện nhàm chán là để mài giũa sự sắc sảo cho bọn họ, để toàn đội bọn họ bện thành một sợi dây thừng, trở thành một tập thể, đến khi đó chỉ đâu đánh đó.

Tiểu Lĩnh không phục: “Con không gấp chăn thì không thể bảo vệ quốc gia nước nhà được sao ạ?”

Tiết Minh Dực thản nhiên đáp: “Trên chiến trường, kẻ địch phóng lửa đạn bừa bãi, quân hiệu kêu con xông lên mà con vẫn còn nghĩ ngợi xông lên hay là không xông lên sao?”

Tiểu Lĩnh a một tiếng: “Chắc chắn con sẽ xông lên rồi ạ!” Cậu bé giơ ná thun của mình làm ra tư thế xung phong.

Tiết Minh Dực: “Miệng nói cũng vô dụng mà phải nghiêm túc chấp hành pháp lệnh, mệnh lệnh vừa vang lên là cơ thể trực tiếp xông lên, không cần bản thân con tới nghĩ ngợi vì trưởng quan sẽ nghĩ thay con.”

Nếu không có huấn luyện, cho dù thanh niên có nhiệt huyết yêu nước cỡ nào, trong chớp mắt đối diện với cái chết cũng sẽ lùi bước sợ hãi.

Tiểu Lĩnh càng không hiểu hơn: “Vậy không phải… Là sao ta? Giống như chăn cừu, cừu đầu đàn đi đâu thì đi tới đó sao ạ?”

Tiết Minh Dực: “Lời không dễ nghe nhưng đạo lý chính là như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment