Chương 362: Đủ
Trên chiến trường chiến sĩ không cần có suy nghĩ của mình, đa nghi cũng vô ích, nghe hiệu lệnh tập thể hành động là được, chỉ có tác chiến đơn lẻ sĩ mới cần bạn phát huy bản thân.
Sự nhiệt tình của Tiểu Lĩnh lập tức bị hắt cho một gáo nước lạnh, nhìn như vậy hình như không hợp với mình thì phải? Nghĩ đến là một người lính, mỗi ngày đều gấp chăn, bước đều, chạy bộ, hình như rất không thú vị. Nhưng mà bắn súng, đánh nhau, huấn luyện đặc biệt gì đó lại rất thú vị.
Tần Kiến Dân cổ vũ cậu bé: “Không sao, nếu như con đủ lợi hại, chưa đến vài năm lên làm sĩ quan là có thể chỉ huy rồi.”
Tiểu Lĩnh lại vui vẻ.
Tiết Minh Dực tiếp tục hắt cho cậu bé gáo nước lạnh: “Đoàn trưởng cũng cần phải nghe chỉ huy của bộ chỉ huy sư đoàn, bộ chỉ huy sư đoàn phải nghe bộ quân sự chỉ huy, cho dù con là tư lệnh viên cũng phải nghe bộ quốc phòng, đều phải nghe theo sự chỉ huy hết.”
Không ai có thể tùy tiện làm bậy.
Tần Kiến Dân: “Nhưng nói thật, làm đến đoàn trưởng độ tự do đã rất cao rồi, con xem đại ca này.”
Tiết Minh Dực đã kéo Lâm Tô Diệp đi, để bản thân bọn trẻ tự rối rắm.
Đại Quân: “Muốn làm sĩ quan, xu thế sau này chính là trình độ văn hóa phải cao, trình độ văn hóa không cao làm đến đoàn trưởng là cùng.”
Tiểu Lĩnh: “!” Muốn kẹp chết em sao? Không sao, mình cố gắng chạy theo ông sư trưởng! Sau này mình phải làm sư trưởng!
Lý tưởng của đứa trẻ rất nhiều cũng rất dễ thành lập, cậu bé nghe sự tích về Lục Chấn Đào đã coi ông ta thành tấm gương.
Đại Quân: “Sau này sẽ phát triển mạnh hiện đại hóa quân sự, quân đội với vũ khí khoa học, biểu hiện xuất sắc của cá nhân cũng không dễ dàng đến vậy nữa đâu.”
Tần Kiến Dân dựng ngón tay cái: “Đại Quân, có tầm nhìn của thủ trưởng.”
Thậm chí lão thủ trưởng có hơi bảo thủ cổ lỗ, giậm chân tại chỗ cũng rất nhìn xa trông rộng.
Đại Quân ngại ngùng đáp: “Đây là bác tham mưu trưởng nói với cháu.”
Cậu bé đọc vài quyển sách ở văn phòng, có một vài quyển sẽ giới thiệu đơn giản về tình hình quân sự ở Âu Mỹ và Liên Xô, khiến cậu bé cảm thấy quân đội tương lai sẽ càng ngày càng công nghệ hóa.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có khái niệm công nghệ này nhưng trên những tài liệu nước ngoài đó đã xuất hiện.
Đáng tiếc trong nước phiên dịch rất ít, ở chỗ tham mưu trưởng có quyển văn nước ngoài nhưng đến bản thân tham mưu trưởng cũng không đọc hiểu, cậu bé tra từ điển nhìn thấy một vài sự xuất hiện nhiều lần.
Tiểu Lĩnh: “Ý anh là nhất định phải học sao, không học không có đường ra.”
Đại Quân: “Quả thật là như vậy, bây giờ cha chúng ta cũng đang đi con đường này.”
Tiết Minh Dực đã là người bác học nhất trong toàn bộ bộ chỉ huy sư đoàn, các loại sách như lý luận quân sự, vũ khí, chiến sự cổ, binh pháp, các vị tướng xưa và nay mà anh đọc đã vượt qua cả tham mưu trưởng. Tuy rằng anh không thích biểu đạt nhưng khả năng kiến giải, quyết sách của anh thậm chí đã vượt qua bộ chỉ huy sư đoàn, cho nên sư trưởng Lục mới hết sức bồi dưỡng anh làm người kế nghiệp.
Tuy rằng Tiểu Lĩnh bắn ná thun lợi hại, đánh nhau cũng rất ra gì trong số các bạn đồng trang lứa, nhưng vừa nói đến kiến thức văn hóa đã không cùng một trình độ với Đại Quân.
Cậu bé gãi đầu, đáp với vẻ không tình nguyện: “Biết rồi.”
Tần Kiến Dân vò loạn đầu cậu bé, an ủi bảo: “Đợi con trưởng thành có thể làm lính chắc chắn sẽ khác với bây giờ.”
Tiểu Lĩnh: “Đúng, con phải làm lính, con sẽ gia nhập vào đại đội trinh sát!”
Đại đội trinh sát cùng một tính chất với lính đặc chủng ở nước ngoài, so với binh lính bình thường phải nhấn mạnh vào điểm chung gạt bỏ cá tính riêng, thì đại đội trinh sát lại chú trọng vào đột phá đặc tính của mỗi một lính trinh sát.
Vì bọn họ thường xuyên cần tác chiến với tiểu đoàn thể, thậm chí là tác chiến đơn lẻ.
Tiểu Lĩnh lập tức tìm được phương hướng, sự tự tin lại tăng lên gấp trăm lần, mục tiêu của cậu bé chính là tay súng thiện xạ!
Đứa trẻ này cũng không dễ bị đả kích đến vậy.
Buổi tối nằm trên giường, Tiểu Lĩnh vẫn còn nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể trà trộn được vào đại đội trinh sát.
Điều này khó tránh khỏi nghĩ đến quá sớm, dù sao cũng mới tám tuổi mà thôi, nhưng Tần Kiến Dân lại vô cùng phối hợp với cậu bé cùng nhau nghĩ cách.
Đại Quân nghe mà thấy quá là ấu trĩ.
Cậu bé ngồi trên giường nhìn hai người giường dưới đang ở đó bàn chuyện không đứng đắn một cách cực đứng đắn.
Tiểu Lĩnh: “Con chỉ muốn làm một tay súng thiện xạ, có phải có thể vô cùng được trọng dụng không ạ?”
Tần Kiến Dân: “Chắc chắn rồi, nhưng con chỉ có thể là một tay súng, bị người chỉ huy!”
Tiểu Lĩnh: “Đủ rồi.”