Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 363 - Chương 363. Cha Con So Tài

Chương 363. Cha con so tài Chương 363. Cha con so tài

Chương 363: Cha con so tài

Tần Kiến Dân: “Sao mà đủ được? Không muốn làm binh lính của tướng quân thì không xứng vào bộ đội. Mỗi chi đội đều cần có một linh hồn đội, ít nhất con cũng phải làm được cái này, không làm được thì không có ý nghĩa.”

Tiểu Lĩnh: “Vậy làm sao mới có thể làm linh hồn?”

Tần Kiến Dân: “Phỏng chừng phải thông minh hơn người khác, có tầm nhìn hơn người khác, có sự nhìn xa trông rộng, có khả năng quyết đoán tốt hơn. Nhớ kỹ, năng lực nghiệp vụ quan trọng nhưng cũng không phải điều quan trọng nhất. Đại ca là đoàn trưởng nhưng không cần thiết phải là người biết đánh nhất trong đoàn.”

Tiểu Lĩnh: “Vậy con vẫn phải đi luyện nhắm chuẩn và lực trước.”

Hôm nay cậu bé quan sát các chiến sĩ bắn bia, có vài tay súng thiện xạ thật sự rất thần kỳ.

Đột nhiên cậu bé nảy ra một suy nghĩ, muốn thi bắn ná thun một trận với Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân.

Nếu như mình thắng bọn họ chẳng phải mình sẽ có thể diện gấp đôi sao?

Sau này cho dù phạm lỗi viết bản kiểm điểm tiếp, mình đều có thể dùng một loại cảm giác ưu việt ở tít trên cao nghĩ: Hừ, chỉ là bại tướng dưới tay mình, ỷ vào tuổi tác lớn, thân phận cao chèn ép mình mà thôi.

Như vậy ánh mắt mẹ nhìn mình còn không phải sẽ mang theo vẻ sùng bái hay sao?

Khà khà, nghĩ thôi đã rất thích rồi.

Vừa vặn ngày hôm sau Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân không đi tới bộ chỉ huy đoàn cũng không đi họp mà ở lại bộ chỉ huy sư đoàn làm việc.

Tiểu Lĩnh cảm thấy cơ hội đến rồi.

Trước khi ăn sáng Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân sẽ ra ngoài tập thể dục buổi sáng với đội cảnh vệ, Tiểu Lĩnh và Đại Quân cũng bò dậy đi theo.

Tiểu Lĩnh vọt tới trước mặt Tiết Minh Dực: “Cha, chúng ta thi bắn ná thun đi!”

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin, đường hoàng lại kiêu ngạo của cậu bé, Tiết Minh Dực biết đứa trẻ này có hơi bành trướng rồi, cần phải đả kích một chút.

Nhưng xưa nay anh không trực tiếp phê bình người ta mà đều dùng sự thật nói chuyện, nếu cậu bé đã kiêu ngạo vậy phải thắng cậu bé khiến cậu bé bị đả kích một chút, biết trong người mạnh còn có người mạnh hơn mới được.

Anh hoàn toàn không dùng ná thun mà trực tiếp nhặt một viên đá trên mặt đất, siết trong tay tìm cảm giác, sau đó hỏi Tiểu Lĩnh thi thế nào.

Tần Kiến Dân ở một bên nhìn mà vui vẻ, đứa trẻ Tiểu Lĩnh này thật thú vị, vô tri không biết sợ, đồng thời cũng không kính sợ uy quyền, can đảm khiêu chiến, dũng cảm cải thiện bản thân.

Tiểu Lĩnh đi bẻ một cành tay thô cỡ ngón út trên cây rồi cắm nhẹ cành cây vào trong vũng bùn, sau đó lùi lại vài bước, ước chừng đến khoảng cách mà mình phát huy giỏi nhất mới dừng lại.

“Cha, ở đây.”

Tiết Minh Dực nhướn mày: “Quy tắc?”

Không nói quy tắc đều là giở trò lưu manh.

Tiểu Lĩnh: “Ba ván thắng hai, một ván bắn ba lần.” Cậu bé nói ra cách chơi mà đám trẻ thường chơi.

Tần Kiến Dân: “Ôi, lão Tiết, không công bằng nha, Tiểu Lĩnh mới tám tuổi mà người ta đã đứng xa năm mét rồi đó.”

Tiểu Lĩnh cũng đột nhiên ý thức được, cười khà khà, cậu bé bảo: “Đúng, cha, cha đứng xa một chút, cha…” Cậu bé ước chừng một chút: “Bảy mét là được.”

Tiết Minh Dực trực tiếp đi đến vị trí cách hẳn mười mét.

Tiểu Lĩnh vút bắn ná thun qua, trúng!

Tần Kiến Dân chủ động giúp cậu bé cắm lại, phát bắn thứ hai, Tiểu Lĩnh lại trúng, phát thứ ba vẫn trúng như cũ.

Cậu bé đắc ý rồi nha, ngũ quan trên gương mặt nhỏ cũng sắp cười bay đi mất rồi.

Cậu bé chạy qua đưa ná thun cho Tiết Minh Dực: “Cha!”

Tiết Minh Dực lắc đầu, hoàn toàn không cần ná thun của cậu bé mà trực tiếp tung viên đá nhỏ, cổ tay vận lực vút một cái ném qua, cành cây đó… gãy luôn.

Tiểu Lĩnh: “!”

Thế cũng được á hả? Cậu bé không phục: “Nữa!”

Đại Quân nhìn trời, biết Tiểu Lĩnh không tự lượng sức mình, thật sự quá tự đắc rồi.

Tần Kiến Dân cười có hơi nham hiểm, nói: “Có phải khoảng cách hơi gần không, xa thêm chút nữa được không?”

Anh ta kéo Tiết Minh Dực xa thêm hai mét.

Tiết Minh Dực vẫn bắn trúng như cũ.

Vài lần thi đấu, Tiết Minh Dực không cần ná thun từ nhắm bắn, khoảng cách và lực đạo đều thắng hết.

Tiểu Lĩnh ở trong khoảng cách lực đạo có hiệu quả thì bách phát bách trúng, nhưng hơi xa một chút thì lực lại không đủ, khống chế không tốt góc độ sẽ không bắn trúng.

Tiểu Lĩnh cũng không hề bị đả kích ngược lại hai mắt còn sáng ngời: “Cha ơi sao cha làm được thế ạ?”

Tiết Minh Dực: “Quen tay hay việc.”

Sau khi anh nhập ngũ đã từng luyện qua đao pháp một đợt, còn bị yêu cầu luyện vung dao, ăn cơm đi ngủ cũng đều đang luyện tập. Để mài giũa cảm giác tay, khi ấy khúc gỗ, đá đều không rời người, cầm được thứ gì thì ném thứ đó, thẳng đến khi cảm giác tay ổn định, có thể bách phát bách trúng trong khoảng cách có hiệu quả mới thôi.

Bình Luận (0)
Comment