Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364. Tiếp Tục

Chương 364. Tiếp tục Chương 364. Tiếp tục

Chương 364: Tiếp tục

Để luyện thứ này, đến giờ trên ngón tay anh vẫn còn vết chai rất dày.

Tiểu Lĩnh nghe vậy cũng siết nắm tay bày tỏ thái độ: “Con phải luyện cái ná thun này thành tay của con! Con nhất định sẽ vượt qua cha!”

Tần Kiến Dân phối hợp vung quyền với cậu bé: “Cố lên!”

Tiểu Lĩnh: “Đại ca, hai chúng ta thi một chút đi.”

Tần Kiến Dân lập tức nhận thua: “Vậy đại ca không ổn rồi, đại ca chỉ biết trả kinh phí thôi.”

Anh ta cũng không nỡ đả kích người anh em nhỏ này của mình, Tiết Minh Dực đả kích một lần là đủ rồi.

Nhìn thấy tiểu tử này càng áp chế càng dũng mãnh, cũng không hề bị đả kích ngược lại còn hừng hực ý chí chiến đấu, muốn luyện càng tốt hơn. Đứa trẻ này thật sự có sự dẻo dai có phục nhưng không chịu thua, có thể làm hạt giống đào tạo.

Có vài đứa trẻ thứ sở trưởng của mình không so được với người ta sẽ trốn tránh cạnh tranh, vì không thua mà dần dần đã không đụng vào nữa, sau này trực tiếp lãng phí thiên phú của mình.

Tiểu Lĩnh như vậy rất đáng để cổ vũ, tiếp tục duy trì loại tinh thần không chịu thua này.

Đại Quân thấy Tiểu Lĩnh so tài với Tiết Minh Dực, cậu bé cũng có hơi nóng lòng muốn thử nhưng lại không thể hiện ra ngoài.

Buổi trưa bà Tiết dẫn hai đứa cháu trai đi gọi cơm về, Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân cũng cùng đi qua đó. Vì cô út ra ngoài tìm tổ cảnh vệ đánh nhau vẫn chưa trở về nên mọi người đợi cô ấy trước.

Đại Quân móc hai bộ cờ nhỏ, một bộ cờ tướng và một bộ cờ vây mà tham mưu trưởng tặng cho mình từ trong ngăn kéo ra, đều là quân cờ nhỏ tự mình làm, tiện mang theo đi khắp nơi.

Cậu bé nói với Tiết Minh Dực: “Cha, hai chúng ta đánh cờ đi.”

Tiết Minh Dực: “Cha không biết đánh cờ, không chơi nhiều cho lắm.”

Anh ở bộ đội có thời gian rảnh đều đọc sách, mấy thứ như cờ cũng bị Tần Kiến Dân, tham mưu trưởng kéo qua chơi, sau này quen thuộc rồi cũng không thấy ham thích cho lắm.

Đại Quân nghe vậy cũng lộ ra vài phần tự tin: “Cha, chúng ta tùy tiện chơi, không cần để ý thắng thua.”

Tiết Minh Dực: “Được.”

Toa Toa lập tức trèo lên đùi cha ngồi vững, Lâm Tô Diệp ngồi ở bên cạnh đút vài miếng cơm cho cô bé.

Tần Kiến Dân ở một bên nín cười, Tiểu Lĩnh nháy mắt ra hiệu với anh ta, không liên tiếng hỏi anh ta cười cái gì.

Tần Kiến Dân ho khan một tiếng, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Sao Minh Xuân vẫn chưa về nhỉ? Đi đón thôi nào.”

Anh ta dẫn Tiểu Lĩnh ra ngoài xem, dẫn người đi hết rồi tránh cho lát nữa có người thua không còn mặt mũi.

Đại Quân và Tiết Minh Dực đánh cờ, mới đầu tự tin đầy mình, sau khi thua một ván rồi cậu bé cũng không nhụt chí, lại đánh tiếp.

Qua một lúc lâu, sắc mặt của Đại Quân tối tăm.

Đã nói “cha không biết đánh cờ, không chơi nhiều cho lắm” cơ mà?

Lúc này cha thắng hết.

Bỏ đi, có khả năng sở trường của cha là chơi cờ tướng, đổi cờ vây đi, là thứ mình giỏi.

Lúc này Tiểu Lĩnh chạy về, cậu bé muốn xem ai thắng, tuy rằng cậu bé không thích đánh cờ nhưng mưa dầm thấm đất cũng học được, bình thường còn bị Đại Quân uy hiếp phải luyện tập ra chiêu nên hiển nhiên cũng có thể nhìn hiểu.

Lại nhìn thêm hai ván nữa, cậu bé há hốc mồm, oa một tiếng: “Quân nhi, anh chưa thắng một lần nào sao?”

Đại Quân lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu bé, lặng lẽ bày cờ: “Tiếp tục!”

Nghe giọng điệu này rất là không phục, dục vọng thắng thua thật sự rất mạnh.

Tiết Minh Dực lại đẩy quân cờ đi, thản nhiên bảo: “Chơi cờ tu tâm, thắng thua không quan trọng, đến đây là dừng đi, ăn cơm thôi.”

Đại Quân lặng lẽ nhặt từng quân cờ bỏ vào trong hộp cờ, môi mím lại, gương mặt nhỏ tuấn tú rất nghiêm túc.

Bà Tiết và cô út cùng nhau đi vào, bà ta cười đáp: “Đại Quân giống cha nó, đầu óc tốt học hỏi nhanh, học gì cũng giỏi. Lúc nhỏ cha cháu cũng thông minh giống cháu, học chơi bài cửu vài ngày với Lại Tử ở thôn chúng ta, cuối cùng thắng hết hai con gà trống của nhà Lại Tử, khiến Lại Tử cũng không dám chơi bài cửu nữa, ha ha.”

Đại Quân: “…” Ừm, không biết đánh cờ, được rồi, là mình không khiêm tốn, mới học có vài ngày thật sự đã cho rằng mình biết đánh.

Không biết tự lượng sức mình.

Quả nhiên là người còn có người giỏi hơn.

Bị Tiết Minh Dực đả kích như vậy, cảm giác ưu việt, kiêu ngạo và tự tin bùng nổ mà trước đó Đại Quân giữ kín không nói ra cũng giảm xuống một ít.

Tự đắc của Tiểu Lĩnh là treo bên ngoài mặt, còn sự tự đắc của Đại Quân là khắc trong xương cốt.

Cậu bé biết sau này mình phải khiêm tốn, cho dù là thứ có sở trường bao nhiêu cũng không thể kiêu ngạo, càng không thể mang cảm giác ưu việt, tránh cho đụng vào người có kỹ năng cao hơn một bậc sẽ bị vả mặt.

Bình Luận (0)
Comment