Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365. Tìm Cơ Hội Thắng Mới Được

Chương 365. Tìm cơ hội thắng mới được Chương 365. Tìm cơ hội thắng mới được

Chương 365: Tìm cơ hội thắng mới được

Tuổi còn nhỏ, dục vọng thắng thua lại mạnh, nếm trải mùi vị bị vả mặt khiến cậu bé khó mà quên được.

Cho dù là cha của mình, cậu bé cũng muốn tìm cách bù lại, cho nên nhất định phải khổ luyện, tìm cơ hội thắng mới được!

Lâm Tô Diệp vẫn luôn ở một bên quan sát, vốn dĩ thấy Tiết Minh Dực không hề nương tình ăn quân của Đại Quân, cô còn thấy hơi đau lòng, cảm thấy anh quá tàn nhẫn với con trai, cũng không biết nhường một chút. Đợi nhìn thấy gương mặt nhỏ tuấn tú vốn kiêu ngạo của Đại Quân cúi gục xuống, trong lòng cô lại vui vẻ, đúng, phải như thế.

Đứa trẻ này thông minh nhưng cũng tâm cao khí ngạo, tự mang theo cảm giác ưu việt, không coi người khác ra gì.

Thiếu dạy dỗ, thiếu dạy dỗ!

Trong mơ nếu như có người chèn ép cậu bé như vậy để cậu bé làm người không cần kiêu ngạo đến thế, mà hiểu phải khiêm tốn, vậy sau này cậu bé cũng không đến mức tự đắc như vậy, lại còn dám coi thường pháp luật.

Bình thường cô nhìn thấy Tiết Minh Dực chỉ đọc sách chứ không thấy anh nghiên cứu đánh cờ, không ngờ anh còn rất lợi hại.

Cứ như vậy, ánh mắt cô nhìn Tiết Minh Dực lại thân thiết hơn rất nhiều.

Tiết Minh Dực lập tức cảm giác được sự khác thường của cô, cho rằng cô muốn học mới nắm tay cô bảo: “Anh dạy em.”

Lâm Tô Diệp vội vàng lắc đầu: “Không được không được, ăn cơm.”

Chuyện phí đầu óc như thế không hợp với cô.

Tiết Minh Dực nở nụ cười, anh cũng không quá lợi hại, dù sao mình cũng không thường xuyên tốn thời gian và sức lực đi nghiên cứu kỳ nghệ, nhưng anh hiểu tính cách của Đại Quân, biết nhược điểm của đứa trẻ này nằm ở đâu, anh chỉ cần nhắm vào nước cờ của Đại Quân để phá giải là được, không cần bản thân phải vô cùng lợi hại.

Cái này gọi là bắn tên có đích.

Bị Tiết Minh Dực hiếm khi chèn ép một trận như vậy, khi ăn cơm Tiểu Lĩnh càng lên tiếng nói nhiều hơn, Đại Quân thì càng lúc càng yên tĩnh trầm lặng, trong đầu lặp lại quá trình đánh cờ với Tiết Minh Dực.

Tiểu Lĩnh: “Bà nội, bà đợi cháu thành tay súng thiện xạ, thắng được cha cháu! Cháu sẽ làm bà nở mày nở mặt!”

Bà Tiết rất kích động: “Cháu ngoan lợi hại, bà nội coi trọng cháu.”

Cô út vừa ngồi xuống đã chê cười hai người họ: “Thế cũng là con trai của chị dâu con thắng con trai mẹ, bà cụ mẹ vui cái gì hả?”

Bà Tiết: “Tôi vui đấy!”

Thấy cả gia đình vui vẻ náo nhiệt, Tần Kiến Dân cảm thấy mình cũng là một phần của gia đình.

Ở chung với bọn họ, anh ta mãi mãi không còn cô độc nữa.

Ngày đó sau bữa cơm tối, Tiểu Lĩnh và Tần Kiến Dân ở trong phòng chơi bắn ná thun. Cô út đã tắm xong ngồi trên giường giống như tăng nhân ngồi thiền.

Đây là chiêu thức mới học với chính ủy viên Kim lúc cô ấy luyện tập buổi sáng.

Chính ủy viên Kim lớn tuổi đầu gối đau, không thể chạy bộ buổi sáng được nên sáng sớm mỗi ngày ông ta đều đặt một cái đệm cói trên một tảng đá to rồi lên đó ngồi thiền, nói như vậy có thể loại trừ tạp niệm tu dưỡng tinh thần.

Sau khi cô út nhìn thấy cũng tò mò, qua đó học thử.

Lòng tò mò của người nhà họ Tiết đều nặng, nhìn thấy thứ mà mình không biết sẽ cảm thấy hứng thú, chỉ cần người ta dạy thì mình dám theo học.

Chính ủy viên Kim nói một người có thể đi vào yên tĩnh trong hoàn cảnh ồn ào không bị quấy rầy mới vô cùng lợi hại.

Mới đầu ông ta có làm thế nào cũng không yên tĩnh được, tạp niệm đầy đầu, sau một tháng mới có thể kiên trì được mười phút, bây giờ có thể ngồi nửa tiếng đến một tiếng, thời gian lâu hơn chân cũng không chịu được.

Cô út học theo ông ta, về phần những từ cao cấp như lại trừ tạp niệm đó mà chính ủy viên Kim đã nói cô ấy không nghe hiểu từ nào hét, chỉ biết là không nghĩ lung tung, trong đầu không có suy nghĩ lộn xộn là được.

Cô ấy ngồi với chính ủy viên Kim một lúc.

Chính ủy viên Kim nhìn có năm phút đã nhắc nhở cô ấy gần giống rồi, kêu cô ấy nói lời tâm đắc.

Cô út nói rất đơn giản, chỉ là ngồi khoanh chân nhắm mắt, mất một giây đã chuyên chú tiến vào, hoàn toàn không bị người khác làm phiền, cũng không thể hiểu được tại sao chính ủy viên Kim lại nói đi vào yên tĩnh rất khó, muốn những suy nghĩ rối rắm trong đầu đó yên tĩnh không dễ.

Khó ở đâu ra? Có suy nghĩ rối rắm gì đâu?

Lẽ nào đầu óc của mọi người khác nhau?

Chắc hẳn nguyên nhân là vì chính ủy viên Kim quá bận, đương nhiên cô ấy cũng không thừa nhận bản thân có hơi ngốc giống như mẹ ruột đã nói.

Bình Luận (0)
Comment