Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366. Nam Chính Trong Nguyên Tác 1

Chương 366. Nam chính trong nguyên tác 1 Chương 366. Nam chính trong nguyên tác 1

Chương 366: Nam chính trong nguyên tác 1

Một chiêu này của cô ấy khiến chính ủy viên Kim vô cùng yêu thích, thế này phải có suy nghĩ đơn thuần trong sáng cỡ nào mới có thể không có tạp niệm?

Ông ta hỏi cô út có bí quyết gì.

Cô út chỉ nghe theo lời ông ta nói chứ mình nào có bí quyết gì đâu, nếu như có gì là tự mình phát huy ra? Vậy đó chính là ngón tay cái trái và phải bấm vào nhau xem lực của ai lớn hơn, tự mình phân cao thấp với mình.

Chính ủy viên Kim bật cười ha ha, sau khi trở về còn khoe với sư trưởng và tham mưu trưởng có vài người đúng là thuần phác từ nhỏ.

Bà Tiết ở một bên khâu cúc áo cho Tiểu Lĩnh và cô út, quần áo của hai người này cứ hở tí là cúc văng tìm không thấy đâu, bà ta liếc mắt nhìn con gái, chậc chậc hai tiếng: “Cứ tiếp tục như vậy con thành tiên nhân luôn đi, còn thần bí hơn cả bà hai.”

Cô út lại không đáp lời, hoàn toàn chìm đắm trong sự phân tranh cao thấp giữa các ngón tay cái của mình.

Tần Kiến Dân vừa ở một bên chơi ná thun với Tiểu Lĩnh vừa liếc nhìn cô út ngồi thiền, phát hiện ra cô ấy ngồi đó yên tĩnh thật sự vô cùng chuyên chú, không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.

Bản lĩnh này cũng không ai có được, dù sao anh ta cũng không được.

Sau khi hai người nói chuyện kết đối tượng vào lần đầu bếp bị cháy lông tơ đó, anh ta cũng không nhắc lại nữa.

Cô út ở trước mặt anh ta vẫn không có một chút dáng vẻ ngại ngùng nào như xưa, nếu đã không có ý tứ kết đối tượng với anh ta, cũng không có suy nghĩ không kết đối tượng với anh ta thì sẽ mất mác, vậy không có sự khác biệt gì với trước đây.

Xem ra cô ấy đối với mình cũng như với bà Tiết.

Tuy Tần Kiến Dân có hơi tiếc nuối nhưng vẫn chấp nhận số phận, so với kết đối tượng với Tiết Minh Xuân phải lo lắng đề phòng mình khắc cô ấy hại cô ấy, thì anh ta cảm thấy như thế này càng thoải mái hơn.

Đại Quân đang đọc sách, thuận tiện ghi chép.

Lâm Tô Diệp ra hiệu cho Tiết Minh Dực ôm con gái ra ngoài tản bộ.

Tiết Minh Dực hơi dơ dự, anh muốn cùng vợ tản bộ riêng với nhau thôi.

Anh bảo: “Bên ngoài có hơi lạnh.”

Giờ đã là mùng bốn tháng tám rồi.

Lâm Tô Diệp: “Mặc thêm áo ngoài cho con bé.”

Toa Toa nghe thấy Tiết Minh Dực không muốn bế con gái thôi, đôi mắt to đen láy nhìn anh chằm chằm, bây giờ cô bé vẫn chưa ngủ, đừng hòng bỏ cô bé không quan tâm.

Tiết Minh Dực nhìn thấy ngón tay nhỏ của cô bé móc vào cúc áo mình không chịu buông, mới cầm một cái áo người lớn trực tiếp bọc cô bé lại, sau đó ra ngoài tản bộ cùng Lâm Tô Diệp.

Bà Tiết: “Đứa trẻ này mọc ra từ trên người cha.”

Thật đúng là đứa nhỏ lười biếng, cũng bị chiều hư rồi.

Hai vợ chồng bế con gái ra ngoài đi dạo, Lâm Tô Diệp đã rất quen với người ở bên này, nhìn thấy cũng sẽ chào hỏi nhau một tiếng.

Tiết Minh Dực vẫn có hơi không quen, khi anh một mình đi đường toàn sải bước như gió, hoàn toàn không có thời gian chào hỏi nói chuyện với người khác, cùng lắm là gật đầu ra hiệu một chút.

Bây giờ chậm rãi đi cùng vợ mình, đối diện với mặt mũi vô cùng rõ ràng của người quen qua đường, mọi người mỉm cười nhìn bọn họ còn lớn tiếng chào hỏi. Anh cũng không thể không chào hỏi một chút, còn hơi không được tự nhiên, không thích hợp nói chuyện như vậy.

Lâm Tô Diệp thấy anh như vậy cũng cảm thấy buồn cười.

Những người qua đường khác cũng cảm thấy thú vị, khoảng thời gian này nhìn thấy hình tượng ở nhà chưa từng thấy trước đây của đoàn trưởng Tiết, trước đây thật sự là đi qua đi lại như một cơn gió, muốn bắt được anh nói vài câu trên đường cũng không quá dễ dàng.

Tiết Minh Dực ôm con gái, Lâm Tô Diệp sợ Toa Toa quá nặng ảnh hưởng đến cánh tay trái của anh mới duỗi tay tới đỡ.

Tiết Minh Dực sức lớn, hoàn toàn không cần cô giúp, ngược lại còn cho cô mượn lực, để cô dựa lên người mình đi đường càng nhẹ và nhanh hơn một chút.

Cuối cùng thành Tiết Minh Dực bế con gái, Lâm Tô Diệp khoác cánh tay anh, Toa Toa ngồi trong lòng cha, bàn tay nhỏ còn nắm ngón tay mẹ với vẻ vô cùng hưởng thụ.

Lại qua một lúc, Toa Toa thoải mái đến híp mắt, nghiêng đầu dựa vào trong hõm cổ cha ngủ mất, bàn tay nhỏ vẫn còn nắm ngón tay Lâm Tô Diệp như cũ.

Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Con bé này, mấy ngày nay lại để anh chiều cho điệu rồi.”

Con gái là bé ngoan, khi có cha ở đây cô bé sẽ làm nũng một chút, đợi rời khỏi cha cô bé sẽ lại biến thành bé ngoan của mẹ, không rước thêm một chút phiền phức nào cho mẹ hết, vô cùng dễ chăm.

Bình Luận (0)
Comment