Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 368. Nam Chính Trong Nguyên Tác 3

Chương 368. Nam chính trong nguyên tác 3 Chương 368. Nam chính trong nguyên tác 3

Chương 368: Nam chính trong nguyên tác 3

Tiểu Thẩm kiên quyết nhét cho cậu bé, Tiểu Lĩnh cũng chỉ đành nhận lấy, còn phải nhoẻn miệng giả bộ cười, giả đò rất vui vẻ cảm ơn.

Vương Tiểu Lợi lại biết ý tứ của bạn nhỏ, tặng cho Tiểu Lĩnh một cây súng gỗ, còn tặng cho Đại Quân năm quyển truyện tranh.

Lưu Phụng Mai tặng cho Lâm Tô Diệp một xấp vải để cô ấy về nhà may quần áo và giày, không cho phép Lâm Tô Diệp từ chối, nhất định ép cô cầm về. Cô ta nhất định muốn cho bà Tiết mười lăm đồng tiền, cảm ơn bà ta đã giúp mình cho heo ăn.

Bà Tiết chỉ chịu lấy mười đồng, thêm một xu cũng không nhận, tuy rằng bà ta mê tiền nhưng lại có nguyên tắc gấp đôi, cảm thấy việc mà mình làm trong mấy ngày đó chỉ đáng mười đồng tiền.

Mười đồng đã khiến bà ta vui như mở cờ, đây chính là tiền mình kiếm được ! Có thể tùy tiện cho cháu trai tiêu, con dâu không thể quản được!

Lý Lan Tú và mấy người phụ nữ khác, đám người chính ủy viên Phùng cũng đều tới chung vui.

Lâm Tô Diệp xét quan hệ gần xa, có người nhận một ít, có người lại không nhận, dù sao mình cũng không phải đến tống tiền, nếu như có người nhìn thấy Lưu Phụng Mai tặng quà bọn họ sẽ ngại vì không tặng, cô tuyệt đối sẽ không khiến người ta khó xử.

Cô tặng cho mấy người vợ quân nhân nói chuyện thân thiết như đám người Lý Lan Tú mỗi người một bức tranh cài hoa hồng, thứ này khiến bọn họ còn vui hơn cả chụp ảnh.

Nhân viên nấu nướng bị cháy lông tơ dẫn theo hai nhân viên bếp núc khác làm một ít hạt dẻ rang đường, hạt dưa rang, đập một túi hạch đào, còn làm cho Lâm Tô Diệp một bình mứt táo dại, cùng đựng chung vào trong túi vải để đám người Lâm Tô Diệp mang về nhà.

Nếu là cho người khác bọn họ cũng không dám tặng những thứ này, người ta cũng không dám cầm, nhưng không phải có cô út rồi sao?

Đoàn một và đoàn hai đừng nói là ban bếp núc mà ngay cả một con chuột trong khe rãnh cũng biết sức của Tiết Minh Dực lớn.

Cuối cùng Tần Kiến Dân chỉ có thể tìm đòn gánh cho cô út, để đến khi đó để cô ấy gánh đi.

Chiều ngày hôm sau Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân lần lượt lái xe đưa bọn họ tới nhà ga.

Trịnh Viện Triều giúp Tiết Minh Dực lái xe, Lâm Tô Diệp và Toa Toa ngồi trên xe, những người khác đều ngồi trên xe của Tần Kiến Dân.

Toa Toa biết sắp phải về nhà mà rưng rưng nước mắt, cái miệng nhỏ hồng hào mím chặt, trên hàng mi vừa đen vừa rậm còn treo bọt nước.

Cô bé ngồi trong lòng cha cúi đầu, chọc ngón tay nhỏ của mình, miệng rì rầm: “Toa Toa, không khóc, bé ngoan.”

Lâm Tô Diệp nghe thấy cũng nở nụ cười, ngón tay gãi cằm cô bé: “Ôi chao, cô gái nhỏ nào đánh rơi hạt đậu bạc đây?”

Toa Toa: “Oa…” Đã khóc rồi, cuối cùng vẫn còn nói: “Toa Toa, không khóc.” Lại bị ngón tay của Lâm Tô Diệp gãi có hơi ngứa, không nhịn được mà cười khanh khách.

Vừa cười vừa khóc, còn muốn kêu mình không khóc.

Lâm Tô Diệp thơm cô bé: “Sau khi về nhà tiếp tục vẽ cha, vẽ rồi lại vẽ, cha sẽ về nhà.”

Toa Toa lại mang vẻ mặt khao khát, móc tranh trong túi mình định tặng cho Tiết Minh Dực, mấy ngày này cô bé lại vẽ rất nhiều cha.

Ừm, khả năng vẽ không tiến bộ được bao nhiêu so với ngày trước, vẫn là cha dưa lệch.

Tiết Minh Dực: “… Vẽ rất đẹp.”

Anh cất vào trong túi áo của mình.

Đến sẩm tối, Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đưa bọn họ lên xe lửa.

Thời gian xe lửa tạm thời dừng ở trạm rất ngắn, cùng lắm chỉ ba bốn phút.

Nhân viên tàu cầm loa to hô: “Hành khách đến tiễn mau chóng xuống tàu, mau chóng xuống tàu, xe lửa sắp xuất phát!”

Tần Kiến Dân giúp bọn họ cất hành lý lên giá để hành lý, sao đó tạm biệt anh em nhỏ của mình, mẹ nuôi, em gái và cháu trai lớn. Cuối cùng còn muốn tạm biệt Lâm Tô Diệp lại phát hiện ra cô và Tiết Minh Dực đang bốn mắt nhìn nhau, rất thức thời không đi quấy rầy.

Xe lửa phải khởi hành, lúc này Tiết Minh Dực mới thả con gái xuống.

Toa Toa rất ngoan, lập tức giang cánh tay ôm cổ mẹ, sau đó rất ngoan ngoãn vẫy tay với Tiết Minh Dực: “Cha, bai bai.”

Tiết Minh Dực nhìn Lâm Tô Diệp, giang tay ôm cả hai mẹ con vào lòng sau đó buông ra, lại nói tạm biệt với mẹ, con trai và em gái.

Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân xuống tàu, nhìn xe lửa chậm rãi đi xa.

Tần Kiến Dân làm ra động tác lau nước mắt: “Lão Tiết, tôi tiếc mẹ nuôi của tôi, tiếc con trai chúng ta, tôi cũng nhớ bọn họ.”

Trong đôi mắt đen thẳm của Tiết Minh Dực vẫn còn cảm xúc lưu luyến chưa tan hết, nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt: “Đó không phải em trai cậu sao?”

Tần Kiến Dân lập tức đáp một cách khoa trương: “Gì, tôi biết ngay, câu muốn chiếm lời của tôi từ lâu rồi!”

Lên tàu hỏa, Toa Toa ôm chặt mẹ, gương mặt nhỏ rúc vào trong hõm cổ của mẹ.

Bình Luận (0)
Comment