Chương 369: Tim đau quá
Đợi xe lửa đi rất xa, cô bé mới bắt đầu thút thít: “Mẹ ơi, tim đau đau, nhớ ba ba.”
Lâm Tô Diệp vỗ về cô bé: “Mau xem ảnh của ba đi.”
Hai lần liên hoan, Tiểu Thẩm đều chụp ảnh cho bọn họ, lần thứ hai vẫn chưa rửa xong còn lần đầu tiên đã sớm đưa cho bọn họ.
Lâm Tô Diệp cũng lấy ra, kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh mau cùng Toa Toa nhận diện ai với ai.
Bà Tiết và cô út cũng vô cùng hứng thú gia nhập vào.
Bà Tiết nhìn bức ảnh chụp ở buổi liên hoan đầu tiên, cô út ở đó cắn hạt dưa bị Tiểu Thẩm chụp được mới nói với vẻ ghét bỏ: “Chỉ biết tanh tách cắn hạt dưa, tới bộ đội một chuyến ngay cả đối tượng cũng không tìm được.”
Cô út cũng nhếch miệng: “Ôi chao, mẹ nói bà cụ nhà mẹ đi, tới bộ đội một chuyến cũng không tiến bộ, đi tới đi lui vẫn là một bà cụ cho heo ăn.”
Toa Toa vốn còn đang khóc, nghe thấy bà nội và cô út đấu võ mồm lập tức vui vẻ bật cười ha ha, học theo bộ dáng của bà Tiết cho heo ăn, vung bàn tay nhỏ với Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Lu lu lu lu…”
Đại Quân: “…”
Tiểu Lĩnh lại rất phối hợp, lập tức thò đầu tới húc lên người Toa Toa, hừ hừ tìm thức ăn.
Toa Toa cười ha ha, những người khác cũng vừa xem vừa cười.
Trong toa tàu, trong nháy mắt đã náo nhiệt hẳn lên.
Tối qua Lâm Tô Diệp không nghỉ ngơi đủ, đắp một cái áo quân tựa lên cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong núi lạnh, cô mang theo ít quần áo, Tiết Minh Dực mới làm một bộ quân trang cỡ nhỏ cho cô, sau đó Kim Đan lại tặng cho cô một bộ mới.
Tiểu Thẩm hơi cao hơn cô út, cậu ta tặng cho cô út một bộ mới và một bộ cũ.
Bà Tiết là đồ cũ được chính ủy viên Kim tặng, tuy rằng hơi to một chút nhưng bà ta mặc lại rất đẹp.
Ba đứa trẻ cũng mặc quần áo được sửa từ quân trang đã mài rách của Tiết Minh Dực, cho nên thoạt nhìn cả gia đình đều mặc quân trang, bởi vậy trên xe lửa mọi người đều rất khách sáo với bọn họ.
Tuy rằng Lâm Tô Diệp rất đẹp nhưng lại không có người nào dám quấy rầy, cùng lắm cũng chỉ lén nhìn cô thêm vài cái. Không ít người sáp tới nói chuyện hỏi thăm chuyện với bọn họ, lại không hẹn mà cùng bị ba đứa trẻ thu hút, rất nhanh nơi này đã tập trung trẻ con ở cả ba toa.
Lâm Tô Diệp rất sợ bọn trẻ lây chấy cho Toa Toa mới kêu Đại Quân và Tiểu Lĩnh bảo vệ Toa Toa, đừng để mấy đứa trẻ đó dính vào cô bé, phải giữ khoảng cách.
Mấy đứa trẻ đều thích Toa Toa, luôn muốn sờ cô bé kéo tay cô bé, thậm chí còn ôm cô bé, rất dễ lây chấy.
Dọc theo đường đi này rất náo nhiệt, đám trẻ cũng không còn nhớ cha nữa.
Giống như khi bọn họ họ tới, lên xe có người chăm sóc rất thoải mái.
Trong radio của đoàn tàu có âm nhạc nhẹ nhàng thư thái, nhân viên tàu cũng được phân công khác nhau.
Có người sẽ biểu diễn tiết mục, gõ phách, kể chuyện cười.
Còn có một nhân viên tàu nữ xách một cái làn nhỏ, bên trong đựng gói thuốc và túi may vá, qua hỏi có ai thấy cơ thể không thoải mái, đau đầu nhức óc đều có thuốc tặng tới đây, có người nào quần áo rách thì cô ta có thể giúp vá lại.
Rất nhanh Tiểu Lĩnh đã làm quen được với các nhân viên tàu, cậu bé cũng không hề ngại ngùng biểu diễn cùng nhân viên tàu đó, kể chuyện cười cho mọi người, biểu diễn rất vui, thành công có được một bao kim chỉ và một gói thuốc nhỏ làm phần thưởng, cậu bé cầm về tặng cho bà Tiết.
Bà Tiết vui đến mức coi như bảo bối: “Đây là vật kỷ niệm, trở về sẽ khoe với đám người bà cả của cháu.”
Nhưng giữa chừng bọn họ phải chuyển tàu ở nhà ga Hồng Thành, xe lửa không đúng giờ như vậy cũng không tới hiểu lòng người đến vậy, tóm lại phải chịu sức ép rất lâu.
Lâm Tô Diệp muốn cõng Toa Toa nhưng cô bé lại sợ làm mẹ mệt, khoảng thời gian ở quân khu này mình ăn rất nhiều, đã béo lên không ít.
Lâm Tô Diệp nắm bàn tay nhỏ của Toa Toa ra khỏi trạm.
Bà Tiết nắm chặt tay hai đứa cháu trai chỉ sợ lạc mất một đứa.
Mỗi lần ra khỏi cửa người ta nhìn thấy một bà cụ dẫn hai bé trai xinh đẹp một đen một trắng đều không nhịn được mà quay đầu nhìn, người thích nói chuyện còn chủ động trò chuyện vài câu với bà ta, khen bà ta có phúc.
Bà Tiết càng ngày càng vui vẻ.
Nhưng hôm nay người thu hút tầm nhìn của mọi người nhất là cô út. Cô ấy gánh đòn gánh, mỗi một đầu đều là một cái bọc cực to, vài cái túi xách và túi vải chen chung một chỗ, nhìn cũng rất nặng, nhưng cô ấy gánh hai cái vẫn mang bộ dáng rất nhẹ nhàng không tốn sức.