Chương 371: Nhận sai
Lúc này Tiểu Lĩnh mới phát hiện ra mình nhận sai người, gãi đầu cười hì hì: “Ôi chao, không nhìn thấy người tớ còn tưởng cậu là Đại Quân cơ.” Cậu bé lại nghiêng đầu nhìn, chậc chậc hai tiếng: “Mặt đối mặt mới thấy không giống thật, tuy rằng cậu lớn lên đẹp trai nhưng tính cách không tốt bằng Đại Quân.”
Trong lòng thêm một câu giống y Lại Tử chuyên cướp phân lừa, cậu kiêu ngạo cái gì? Tuổi còn nhỏ đã vênh váo, một không phục hai giận dữ, cậu muốn lên trời sao?
Tiểu Lĩnh đứng dậy định đi.
Tiểu tử trắng trẻo nổi nóng, túm cặp sách của cậu bé, trừng mắt ra lệnh: “Mày ngồi xuống cho tao!”
Tiểu Lĩnh: “Ôi này, cậu muốn đánh nhau…” Nói xong cậu bé thấp giọng bảo: “Cha mẹ tớ không cho đánh nhau, cậu muốn nói lý tớ cũng không giỏi, tớ nói với cậu này con người tớ miệng lưỡi ngốc lắm, không biết nói chuyện, học hành cũng không tốt cho lắm, nói đạo lý rất không giỏi, cậu muốn nói lý thì cậu thắng, tớ chịu thua, xin lỗi!”
Tiểu tử trắng trẻo không buông tay, cứ nhất định đòi kéo Tiểu Lĩnh ngồi xuống, hai người ở đó giằng co.
Mấy người Lâm Tô Diệp và nữ sĩ quan cũng để ý thấy bọn trẻ.
Lâm Tô Diệp đứng dậy cười với bọn họ: “Thật ngại quá, đứa trẻ nhận lầm.” Cô gọi Tiểu Lĩnh: “Con đi nhầm chỗ, mau về đi.”
Nữ sĩ quan gật đầu ra hiệu với cô, lại nghiêm mặt dạy dỗ tiểu tử đó: “Lục Yến Sanh! Con thành thật một chút cho mẹ, còn không ngoan ngoãn nữa mẹ sẽ ném con ở đây!”
Giọng nói của cô ta dễ nghe nhưng tính tình rất nóng, giọng điệu sắc bén, lời ra khỏi miệng cũng dọa Lâm Tô Diệp giật nảy mình.
Đây… tuy mình cũng hung dữ với Tiểu Lĩnh nhưng cũng không ở trước mặt người khác làm mất mặt cậu bé như thế.
Cô mau chóng vẫy tay kêu Tiểu Lĩnh về.
Tiểu Lĩnh vốn còn muốn lý luận với tiểu tử trắng trẻo một chút, kết quả bây giờ nghe thấy nữ sĩ quan làm mất mặt đứa trẻ kia, lập tức muốn bênh vực kẻ yếu.
Cậu bé bảo: “Dì ơi, sao dì có thể nói lời như vậy? Tuy tính cách của cậu ấy không tốt, không lễ phép nhưng cũng là con trai của dì đúng không? Nếu cậu ấy không đúng, dì đánh cậu ấy một trận, phạt cậu ấy viết kiểm điểm, chứ sao dì có thể nói bỏ cậu ấy được? Dì không biết trẻ con sợ bị cha mẹ vất bỏ nhất sao?
Lâm Tô Diệp: “…” Đòi cái mạng già này mất! Xấu hổ chết mất thôi.
Cô mau chóng liếc mắt ra hiệu cho cô út xách Tiểu Lĩnh về.
Cô sợ sức mình không đủ lớn, không xách được Tiểu Lĩnh.
Đứa trẻ này vốn lắm mồm, thích bênh vực kẻ yếu, đi một chuyến tới bộ đội tự chứng thực mình là quân giải phóng nhỏ, càng thích quản chuyện hơn.
Không làm quản giá đúng là thiệt thòi mà!
Bà Tiết ở phía sau nhìn thấy náo nhiệt cũng liếc thêm vài cái, kết quả về đã muộn một lúc, vừa vặn nghe thấy Tiểu Lĩnh nói mẹ của Lục Yến Sanh người ta.
Sĩ quan nữ nghe vậy cũng sững sờ, nhìn Tiểu Lĩnh nhưng ngược lại cũng không tức giận mà còn thu bớt tính tình lại, ồ một tiếng: “Được, các cháu đừng đánh nhau.”
Ngược lại Lục Yến Sanh không vui, nói với Tiểu Lĩnh: “Mày là ai mà nói mẹ tao, mày có tư cách không?”
Tiểu Lĩnh: “Ây, con người cậu không biết tốt xấu nhé, thuộc họ khỉ hả, trở mặt không nhận người ! Đúng là đồ khỉ hoang!”
Bà Tiết: “…”
Lâm Tô Diệp: “…” Khỉ hoang nói người ta là khỉ hoang, thật đúng là khiến người cười chết mất, con mau về đi, đừng làm mất mặt nữa.
Gương mặt nhỏ trắng trẻo của Lục Yến Sanh lập tức tối tăm: “Mày chửi ai là khỉ hoang.”
Tiểu Lĩnh lập tức nhảy ra: “Tớ cũng không đánh nhau với cậu đâu nhé, tránh cho mẹ cậu lại đánh cậu.”
Bên đó nữ sĩ quan phụt một cái bật cười, sau đó lại nhanh chóng nghiêm mặt, nói với Lục Yến Sanh: “Đúng, từ này thật sự quá hay! Con chính là con khỉ hoang!”
Lục Yến Sanh tức đến mức gương mặt nhỏ đỏ bừng, tức giận nhìn Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh lùi một bước, con trai mình là khi hoang vậy không phải cô là khỉ hoang mẹ hay sao?
Cậu bé không dám nói ra, sợ mẹ đánh.
Cô út trực tiếp xách cổ cậu bé đi.
Tiểu tử da đen đó sáp tới gần Lục Yến Sanh, nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Sanh, em đừng nổi nóng…”
“Cút ra, ai cần con khỉ đen nhà anh nói chuyện.”
Tiểu tử da đen lập tức rúm ró trốn ở một bên, nép vào người bà cụ.
Tiểu Lĩnh: “Hây! Không lễ phép nhé!”
Cậu bé còn muốn lý luận một phen với Lục Yến Sanh cái gọi là lễ phép lại bị cô út xách đi trực tiếp ném về, kêu cậu bé ngồi bên cạnh Đại Quân.
Đại Quân trừng mắt nhìn cậu bé: “Lắm mồm.”
Tiểu Lĩnh: “Anh nhìn anh đi, sao không yêu thương anh em gì hết vậy? Em bị người ta bắt nạt mà anh cũng không nói đi giúp em, cái mồm của tiểu tử đó xoen xoét, em nói không lại nó, nếu như anh đi cùng em, em đảm bảo… rồi rồi, em ngậm mồm.”
Cậu bé thấy Đại Quân trừng mắt nhìn mình, lập tức chân chó giúp Đại Quân lật một trang sách: “Tư lệnh Tiết, mời anh đọc ạ.”
Đại Quân: “…” Bỏ đi.