Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372. Phiền

Chương 372. Phiền Chương 372. Phiền

Chương 372: Phiền

Lúc này bên ngoài nhà ga có một đống đàn ông tụ tập trước ga thì thầm, cuối cùng chia ra tản bộ xung quanh nhà ga.

Ba người trong đó sáp lại với nhau, một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn lấy một bức ảnh ra: “Nhìn kỹ đi, bên trên có một người phụ nữ còn có một đứa con trai và một đứa con gái của cô ta, bế cả hai đứa con về cho tôi.”

Một người khác cũng sáp tới nhìn: “Tôi nói… mặt đâu?”

Mặt của người phụ nữ trên ảnh đã bị cào nát, trong lòng ôm một bé gái khoảng chừng hai, ba tuổi? Dưới đất có một bé trai đang đứng chừng bảy, tám tuổi?

Bé trai trắng trẻo ngược lại rất xinh đẹp, bé gái cũng rất ưa nhìn.

Kiểu trẻ con này vô cùng bắt mắt ở trong đám người, liếc mắt cái có thể phân biệt được.

Một người khác: “Cô ta dẫn hai bé trai cơ, đứa nào?”

“Phí lời, đương nhiên là đứa đẹp trai đó rồi, đứa còn lại đen thùi lùi.”

“Đứa da đen chụp ảnh cũng thành mặt trắng, cũng tuấn tú mà.”

“Câm miệng giùm cái, đứa da đen cao hơn một chút, bắt đứa da trắng ấy.”

“Được rồi.”

Vì còn phải đợi tàu trong thời gian rất dài, Lâm Tô Diệp sợ cô út quá mệt mới kêu cô ấy tìm góc không người nằm xuống chợp mắt một lúc.

Tiểu Lĩnh không chịu nổi yên tĩnh, Đại Quân vẫn luôn đọc sách không để ý đến cậu bé, cậu bé cũng rất nhàm chán, tuy rằng bà nội bằng lòng chơi với cậu bé nhưng cậu bé đã lớn rồi, có gì để chơi với một bà cụ đây?

Tiểu Lĩnh chuồn tới một góc khác đi tìm Lục Yến Sanh và tiểu tử da đen đó chơi.

Tiểu tử da đen nói mình tên là Lý Tam Trụ, bà nội là mẹ nuôi của mẹ Lục Yến Sanh, cậu bé là anh nuôi của Lục Yến Sanh nhưng Lục Yến Sanh không thích cậu bé.

Tiểu Lĩnh và Lục Yến Sanh đã đấu võ mồm vài lần, cảm thấy tính cách của đứa trẻ này quá xấu, không dịu dàng bằng Đại Quân.

Nên cậu bé chơi với Lý Tam Trụ.

Lý Tam Trụ nhỏ giọng nói với cậu bé: “Em đừng giận Tiểu Sanh, em ấy buồn mà.”

Cậu bé lén nói với Tiểu Lĩnh rằng mẹ của Lục Yến Sanh đánh nhau với bà nội và chị chồng, còn cãi nhau với cha, bây giờ muốn dẫn nó và em gái về nhà mẹ đẻ.

Tiểu Lĩnh lặng lẽ quay đầu nhìn mẹ của Lục Yến Sanh.

Tâm trạng của Tô Vân Hề không tốt, trên đầu phủ một cái áo khoác vẫn luôn dựa người lên ghế không nhúc nhích. Mẹ nuôi của cô ta ngồi ở một bên ra sức nhỏ giọng trấn an cô ra, kêu cô ta đừng nổi nóng.

Bảo mẫu trẻ thì lại ở một bên ôm bé gái đút đồ ăn cho cô bé, cô ta biết tâm trạng của Tô Vân Hề rất kém, không thích ồn ào, cho nên dỗ bé gái yên tĩnh, đừng làm ồn.

Mấy người vẫn luôn ngồi ở nơi đó không chuyển vị trí, vô cùng yên tĩnh.

Tiểu Lĩnh thấy bọn họ rất nghiêm túc rất áp lực, cậu bé mới học theo bộ dáng của bà Tiết, thở dài: “Thật đáng thương quá.”

Tuy rằng mẹ và bà nội của cậu bé cũng cãi nhau nhưng cũng không lợi hại đến vậy, hơn nữa cha cũng không cãi nhau với mẹ, mẹ càng không bỏ nhà ra đi.

Cậu bé quả quyết bảo: “Chắc chắn là cha cậu ta không đúng rồi, đàn ông không thể nhường phụ nữ được sao? Cha em nói đàn ông cãi nhau với phụ nữ dù có lý vẫn mất mặt.”

Lý Tam Trụ gãi đầu, nhỏ giọng đáp: “Anh cũng không hiểu, dì anh cũng rất dữ.”

Lục Yến Sanh cách hai ghế ngồi phồng mang trợn má, hung dữ với bọn họ: “Tụi mày đang lải nhải cái gì? Bọn mày là đàn bà lắm mồm sao?”

Tiểu Lĩnh: “Cậu nói thế là không đúng, hai đứa bọn tớ là nam, cậu chỉ có thể mắng là đàn ông lắm lời chứ có liên quan gì đến phụ nữ sao? Tớ nói với cậu này, thôn bọn họ đàn ông thích xuyên tạc còn nhiều hơn cả phụ nữ, đồng chí phụ nữ…”

“Mày câm mồm!” Lục Yến Sanh tức giận trừng mắt nhìn cậu bé, phiền chết đi được!

Tiểu Lĩnh: “Cậu nhìn cậu đi, tính cách xấu thật. Trong lòng cậu không vui thì nói với người khác. Cậu không nói ai mà biết? Người khác còn tưởng cậu có bệnh thì sao? Nếu như tớ không vui tớ sẽ nói với mẹ tớ, mẹ tớ còn sửa lại sai lầm đó, mẹ cậu…”

“Phiền chết đi được!” Lục Yến Sanh vừa nổi giận đã trốn sang một bên khác ngủ.

Tiểu Lĩnh và Lý Tam Trụ cùng nhau chơi bắn ná thun.

Lâm Tô Diệp dựa người chợp mắt được một lúc lại đứng dậy hoạt động, muốn dẫn Toa Toa đi nhà vệ sinh.

Đại Quân cũng đặt quyển sách vẫn luôn đọc xuống: “Mẹ, con đi với mẹ.”

Khi ba người bọn họ rời khỏi vị trí, người chắn ở cổng cũng chú ý tới, lập tức di chuyển tới nhà vệ sinh.

Bình Luận (0)
Comment