Chương 373: Trói lầm người
Lâm Tô Diệp và Toa Toa vừa mới vào nhà vệ sinh đã có một người mặc đồ giống như đồng phục cầm một cái bảng gỗ đi qua chặn ở một bên, nói nhà vệ sinh cần sửa chữa, đợi mọi người ra ngoài thì đừng cho người vào thêm nữa, để những người khác đi tới bên khác.
Những người khác đều đi tới nhà vệ sinh khác.
Vài người đàn ông chia ra thủ ở bên ngoài, còn một người đàn ông cầm ảnh trong tay nhìn.
Anh ta hơi nhíu mày, nhìn bé trai này có hơi không giống cho lắm?
Ảnh chụp đen trắng không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy ngũ quan của người chứ trên cơ bản không thể hiện ra được chi tiết cụ thể.
Cô bé trên bức ảnh mắt to, gương mặt tròn trĩnh giống như búp bê, nhưng những cái khác cũng không nhìn ra được gì.
Bé gái vừa mới tiến vào trong đó cũng mắt to, gương mặt cũng tròn trĩnh giống như búp bê.
Bé trai trên ảnh mím môi, hơi cúi đầu, đôi mắt hung dữ nhìn lên trên, trông có vẻ không được vui cho lắm, phỏng chừng không thích chụp ảnh.
Bộ dáng của bé trai vừa rồi tiến vào hình như có hơi không khớp với bức ảnh, nhưng ảnh chụp từ một, hai năm trước mà trẻ con lại lớn rất nhanh.
Vẻ ngoài chắc chắn đã có sự thay đổi, còn nữa, người phụ nữ xinh đẹp này, đứa con gái yêu kiều mềm mại đáng yêu, đứa con trai tuấn tú, cũng vừa vặn đúng.
Chắc chắn không sai đâu!
Lúc này Tiểu Lĩnh cũng chạy qua, lại bị một người đàn ông mặc đồng phục nhà ga chặn lại.
Tiểu Lĩnh: “Gì thế ạ? Cháu muốn đi tè!”
Người đàn ông: “Bên này hỏng rồi, đang sửa, cháu đi bên đó đi.”
Người đàn ông đợi bên ngoài nhà vệ sinh liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh, chợt sững sờ. Ô kìa, sao tiểu tử này lại… giống tiểu tử vừa vào trong đó như vậy?
Nếu không phải một trắng một đen, một vào trong một ở bên ngoài thì anh ta đã cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Song sinh?
Không đúng, người định bắt có phải song sinh đâu.
Tiểu Lĩnh không nhịn được, nghe thấy không cho vào cũng nhanh chóng quay người chạy mất.
Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa nên hành động chậm, đợi trong nhà vệ sinh không còn người nữa hai người bọn họ mới ra ngoài. Cô nhìn bên đó có vòi nước giặt giẻ lau nhà mới qua rửa tay và rửa mặt, lại lấy khăn tay thấm nước lau cho Toa Toa.
Hai mẹ con đang vừa lau mặt vừa cười đùa, đột nhiên một người đàn ông mặc áo màu chàm đi qua rửa tay, duỗi tay ôm Toa Toa lên.
Lâm Tô Diệp đang định lau gương mặt nhỏ của Toa Toa, Toa Toa cũng bám bàn tay nhỏ vào cánh tay của mẹ, bất thình lình bị người ta ôm lên, hai mẹ con theo bản năng ôm chặt lấy nhau.
Lâm Tô Diệp vội vã hô to: “Bắt cóc trẻ con…” Cô vừa la vừa phun nước miếng vào người đàn ông.
Người đàn ông đã sớm đứng bên cạnh quan sát hai mẹ con một lúc, càng nhìn càng cảm thấy ưa nhìn. Mẹ lớn lên tuyệt đẹp, con gái thì mềm mại đáng yêu, nhìn mà thấy cảnh đẹp ý vui khiến anh ta không nhịn được mà muốn cướp.
Vốn dĩ anh ta thấy Lâm Tô Diệp dịu dàng yếu đuối như vậy, nghĩ mình cướp xong thì chạy, cũng sẽ không đả thương gì cô hết, nào ngờ cô lại hét chói tai, còn phun nước bọt vào anh ta, nhấc chân đá anh ta.
Nước miếng phun vào mắt anh ta, anh ta thu tay về dụi mắt.
Lâm Tô Diệp lập tức ôm Toa Toa về, gọi Đại Quân định chạy, kết quả một người đàn ông khác đã sớm đợi ở bên cạnh, trực tiếp giành lấy Toa Toa, bịt miệng cô bé chạy ra từ cửa bên đó của nhà vệ sinh.
Trong đầu Lâm Tô Diệp lập tức trống rỗng, cảm giác trời đất tối sầm, cô bất chấp đuổi theo, hét lớn bắt cóc trẻ con.
Có người khác nhìn thấy mới đầu không biết xảy ra chuyện gì, sau đó phát hiện ra không đúng, cũng hét bắt cóc trẻ con theo.
Mà Đại Quân từ nhà vệ sinh nam hoàn toàn chưa kịp ra ngoài, sau khi cậu bé vào đã phát hiện bên mấy hố xí không nhiều đã có người hết, đợi người trong cùng rời đi mới đến phiên cậu bé.
Kết quả đợi cậu bé rửa tay xong, vừa quay người đã bị hai người đàn ông chiếm vị trí bên cạnh bắt lại.
Một người bịt miệng cậu bé nhét khăn tay vào, một người trực tiếp bẻ tay cậu bé, một người đàn ông khác kéo một sợi dây thừng trói Đại Quân từ đầu đến chân như xác ướp.
Đôi mắt của Đại Quân trừng to như sắp nứt ra, đột nhiên cậu bé ý thức được một vấn đề… bọn họ trói lầm người rồi!
Nhà mình không có kẻ thù, càng không đáng để người ta bắt cóc.
Cho dù bọn họ từng đánh nhau với Hồ Vệ Đông nhưng Lâm Uyển Tinh cũng không có bản lĩnh ở nơi này mai phục bắt người.
Mấy người này chắc chắn muốn bắt tiểu tử Lục Yến Sanh kia!
Cậu bé “ưm ưm” hai tiếng, ý bảo mình có lời muốn nói.