Chương 376: Cô út bưu hãn 3
Người đàn ông nghe thấy quyền phòng nhanh nhạy nghiêng người tránh, vừa quay đầu nhìn thấy cô ấy đã cười.
Cô út lại sững sờ, động tác trên tay không hề chậm một giây nào, trực tiếp duỗi tay bế Toa Toa, đồng thời húc đầu gối tới, ngoài miệng còn chửi: “Hay cho đồ lưu manh nhà anh, dám bắt cóc cháu nhà tôi!”
Cố Nguyên Hoành nghiêng người tránh đầu gối húc tới của cô ấy, cười một tiếng: “Con nhóc nhà cô thật không nói lý, rõ ràng cô lén nhìn tôi tắm lại còn mắng ngược lại tôi là đồ lưu manh, tôi…”
Sau khi cô út đặt Toa Toa xuống lại đá một cước tới, tuy rằng chị dâu nói anh ta và trí thức Cố đã cứu mẹ, kêu mình thấy anh ta thì khách sáo một chút, nhưng mà… đánh một trận trước đã rồi nói sau!
Vài ba đường quyền qua lại khó mà hòa giải, Cố Nguyên Hoành lại không rảnh nói chuyện, vì chỉ cần một phút phân tâm sẽ có khả năng bị nắm đấm của cô út đấm trúng.
Nhìn bộ dáng hung dữ đó của cô ấy, rõ ràng sức ra quyền đã nặng hơn trước kia, ăn một quả phỏng chừng phải đau mấy ngày.
Cô út vừa đánh với anh ta còn liếc mắt nhìn Toa Toa, phát hiện ra Toa Toa đang xoay quanh xem náo nhiệt.
Cố Nguyên Hoành: “Cô còn dám phân tâm!”
Anh ta đấm một quyền vào sườn cô út.
Cô út: “Chỉ đợi anh thôi.”
Cô ấy bắt được nắm đấm của anh ta cả người cúi xuống đột nhiên dùng sức, sắc mặt của Cố Nguyên Hoành thay đổi, nếu như anh ta cưỡng chế giãy khỏi cô ấy vậy cánh tay cũng đừng cần nữa!
Anh ta chỉ có thể ấn lên bả vai của cô ấy, mượn lực đạo của cô ấy bay một cái qua, thoạt nhìn cũng là bị cô ấy vật xuống đất.
Cô út hất ngã Cố Nguyên Hoành, người cũng nhảy lên đè, tung một đấm vào mặt anh ta.
Cố Nguyên Hoành vội vàng đỡ: “Tiết Minh Xuân, đủ rồi!”
Vậy mà lại dám đánh vào mặt!
Toa Toa ngồi xổm bên đầu Cố Nguyên Hoành nhìn anh ta rồi lại nhìn cô út, cười khà khà: “Cô ơi.”
Cô út thở dài, ôi chao, cũng không thể đã ghiền, vẫn muốn giả bộ không quen tiếp.
Khi cô ấy thả lỏng, Cố Nguyên Hoàng lật người đè ngược cô ấy xuống bên dưới.
Anh ta kéo khóe miệng, siết nắm đấm: “Tôi đánh trả.”
Cô út phi một cước đá vào cổ anh ta.
Cố Nguyên Hoàng nghiêng người lăn một cái, tránh thoát: “Đình chiến!”
Bên cạnh có một bé trai mười hai mười ba tuổi chạy tới, nhìn hai người bọn họ lại nhe răng cười nhạo: “Chậc, còn nói mình rất lợi hại, không ngờ đã gặp được đối thủ rồi, một nữ đồng chí mà anh cũng không thắng nổi.”
Bé trai lớn lên có vài phần tương tự với Cố Nguyên Hoành, ngay cả khóe mắt mang vài phần tà khí cũng như đúc cùng một khuôn.
Cố Nguyên Hoành: “Câm miệng, anh là ra tay nương tình.”
Anh ta giới thiệu với cô út đây là em họ của mình, Cố Nguyên Trinh.
Cô út bế Toa Toa lên: “Anh đã cứu cháu gái tôi, chị dâu tôi muốn mời anh ăn cơm.”
Cách cảm ơn long trọng nhất của người nông thôn chính là mời người ta ăn cơm.
Cố Nguyên Hoành: “Lần trước tôi cứu mẹ cô, cô còn chưa cảm ơn tôi, bây giờ vừa gặp mặt đã dùng nắm đấm chào hỏi rồi.”
Cũng chẳng dám ăn đâu, đừng là hồng môn yến rồi lại đánh anh ta một trận.
Anh ta đã thông qua Cố Mạnh Chiêu cũng hiểu một vài chuyện về Tiết Minh Xuân, biết cô ấy là con gái của bà cụ đã được cứu, sức rất lớn.
Cô út: “Cảm ơn.”
Cô ấy quay đầu nhìn: “Cái thứ khốn nạn kia đâu rồi?”
Cố Nguyên Hoành chỉ vào trong ngõ: “Khi cô tới không nhìn thấy sao?”
Cô út bế Toa Toa đi vào trong nhìn, chỉ thấy có một người đàn ông bị đánh hôn mê vất ở nơi đó, cô ấy nhấc chân nhưng thấy người ta đã hôn mê, nghĩ rồi vẫn nên bỏ đi.
Anh hai nói không đánh người không có sức đánh trả.
Toa Toa ôm cổ cô ấy, còn hôn gió cô ấy, lại chỉ vào Cố Nguyên Hoành: “Chú, anh, cứu mạng.”
Người đàn ông vừa rồi bế cô bé chạy ra ngoài, tuy rằng bịt miệng cô bé nhưng cũng không làm hại cô bé.
Toa Toa không biết đang làm gì, tuy rằng bà Tiết đã từng nói lừa trẻ con, bắt trẻ con, nhưng Toa Toa không hiểu, chỉ biết có người cưỡng chế bế cô bé rời khỏi mẹ.
Ra khỏi nhà ga người đàn ông chui vào trong ngõ, vòng bảy tám vòng chui ra chui vào. Đợi khi người đàn ông đi vào trong ngõ này vừa vặn Cố Nguyên Hoành đang dẫn em họ Cố Nguyên Trinh đỗ xe ở đây rót nước, thuận tiện sửa xe một chút rồi ăn ít đồ.
Cố Nguyên Trinh bước vào trong ngõ muốn tìm góc không người xả một chút.