Chương 377: Cô út bưu hãn 4
Toa Toa nhìn thấy cậu ta mới cắn một phát vào tay người đàn ông đang bịt miệng mình, người đàn ông bị đau buông tay, Toa Toa nhân cơ hội hô lên: “Cứu mạng, anh trai, cứu mạng!”
Người đàn ông lập tức bế cô bé định chạy.
Cố Nguyên Trinh phản ứng cũng nhanh, lập tức nhào tới kéo người đàn ông, tay đấm chân đá anh ta, cũng gào to gọi Cố Nguyên Hoành.
Người đàn ông giải thích là mâu thuẫn gia đình chứ không phải bắt cóc trẻ con, anh ta muốn đưa bé gái đi gặp bà nội. Cố Nguyên Hoành hoàn toàn không để ý, anh ta chỉ vài ba cước đã tước vũ khí đánh bại người đàn ông, thuận tiện thó luôn con dao găm của người ta.
Khi anh ta nhìn thấy Toa Toa lập tức nhận ra người ngay, tuy rằng chỉ gặp cô bé một lần ở nhà họ Tiết nhưng bé gái lớn lên quá xuất chúng, trắng trẻo mịn màng, một đôi mắt đen lúng liếng như thể biết nói chuyện, nhìn vào cũng khiến trái tim người có thể tan chảy.
Người bình thường nhìn thấy cũng sẽ không dễ quên mất.
Anh ta lập tức hỏi Toa Toa đã xảy ra chuyện gì.
Cái miệng nhỏ của Toa Toa “hu hu hu.” Bàn tay nhỏ làm động tác rửa tay rồi lại chỉ người đàn ông trên đất.
Cố Nguyên Hoành hiểu ra là bọn họ ngồi xe lửa bị người bắt.
Anh ta đang định bế Toa Toa đi trả lại, kết quả cô út tới đây.
Anh ta nói đơn giản lại quá trình cứu Toa Toa cho cô út.
Cô út muốn trở về nói một tiếng với chị dâu, lại sợ Cố Nguyên Hoành chạy mất không tìm thấy người: “Anh đi cùng tôi qua đó đi.”
Cố Nguyên Hoành lại không chịu, anh ta còn phải làm việc khác: “Cô còn không về là không bắt kịp xe lửa đâu.”
Cô út cũng không biết cụ thể là mấy giờ, đều là Lâm Tô Diệp sắp xếp, nhưng không bắt kịp xe lửa cũng rắc rối, cô ấy hỏi Cố Nguyên Hoành: “Khi nào anh lại tới bên Tiết Gia Đồn nữa?”
Cố Nguyên Hoành cười đáp: “Mời tôi tới tắm hả?”
Cô út: “Anh muốn tắm thì tắm, sau này không đánh anh là được.”
Lần đầu tiên cô ấy không nghĩ đến có người sẽ ở nơi đó tắm rửa, bây giờ biết rồi cô ấy có gì mà phải sợ nữa? Còn nữa, anh ta từng cứu mẹ mình và cháu gái, cho anh ta tắm chút cũng không sao.
Mấy ngày mới đụng mặt đó vẫn còn hơi ngại ngùng nhưng giờ đã qua rất lâu rồi, cô ấy đã sớm không còn cảm giác.
Cố Nguyên Hoành nhìn cô ấy, người này thật sự… không biết ngại một chút nào hết.
Anh ta nói: “Chọc cô chơi thôi, có thời gian sẽ qua.”
Anh ta ra hiệu cho cô út mau đi.
Cô út thả Toa Toa lên yên sau xe rồi tự mình trèo lên, quay đầu chào một tiếng rồi đi.
Một bàn tay nhỏ của Toa Toa nắm vạt áo của cô út, quay đầu lại vẫy tay: “Bai bai, anh lớn, bai bai chú tắm tắm.”
Cố Nguyên Hoành: “…”
Cố Nguyên Trinh vẫy tay.
Có Nguyên Hoành: “Lần đầu thấy em lễ phép như vậy.”
Trên mặt Cố Nguyên Trinh lóe lên một vẻ mất tự nhiên: “Dỗ trẻ con thôi, ai lại không lễ độ với một đứa trẻ chứ?”
Trong văn phòng khoa bảo vệ nhà ga.
Tuy rằng Lâm Tô Diệp biết bọn họ bắt lầm người sẽ không đả thương Toa Toa, nhưng cô vẫn vừa sợ hãi vừa nổi giận.
Cô quá giận dữ rất muốn chửi sa sả một trận, nhưng văn hóa thấp quá không đủ dùng, không nói ra được lời nào hợp cảnh lại giải hận, dù sao trên quyển sổ nhỏ cũng không chưa từng ghi loại cảnh tượng tương tự thế này.
Cô moi hết tim gan phèo phổi ra nhưng ngoại trừ mấy từ như “đồ khốn, đồ giặc” này ra cũng không biết chửi thế nào mới giải hận.
Đúng là đọc sách nhiều chửi người cũng tiện hơn không ít!
Cô tức không chịu được, trong ngực nghẹn một ngọn lửa giận, không biết chửi mắng thế nào mới cởi giầy mình ra, đập “bốp bốp bốp” vào mặt mấy tên đàn ông, vừa vả vừa chửi: “Bắt trẻ con đúng không, sau này cho cục công an bắn chết mấy người!”
Mấy tên đàn ông bị cô dùng đế giày đánh, trong nháy mắt cảm thấy bị sỉ nhục tột cùng, nhưng bọn họ bị người trói rồi, hoàn toàn không phản kháng được.
Lâm Tô Diệp nhìn tên đàn ông bị mình cắn chảy máu: “Phi, còn muốn đánh tôi, đánh tôi đúng không?”
Cô vả đế giày liên tục, suýt chút nữa đánh đến cánh tay trật khớp.
Bà Tiết vốn còn muốn nhào tới cào mấy tên đàn ông này, nhưng vì bà ta tuổi lớn, công an sợ bà ta đau eo trật khớp tay, lại bị thương thì không được lời nên duỗi tay ngăn bà ta lại.
Bà Tiết không động tay được nên rất nôn nóng, thấy Lâm Tô Diệp dùng đế giày đánh bôm bốp, bà ta ở một bên giậm chân cổ vũ: “Dùng sức đánh, còn cả cái thằng đầu lệch kia nữa, vẫn không phục đúng không, đánh chết nó!”