Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378. Bị Điên À

Chương 378. Bị điên à Chương 378. Bị điên à

Chương 378: Bị điên à

Tên đầu lệch oan muốn chết, không phải anh ta không phục, tức đến lệch đầu mà là anh ta bị cô út đánh!

Còn có một tên gãy xương sườn nữa!

Đợi cô út bế Toa Toa về, Lâm Tô Diệp đã mệt không nhấc nổi cách tay, không vung nổi đế giày nữa.

Thấy cô bé về, cô lập tức òa khóc: “Bé ngoan của mẹ…”

Trước đó cô vừa kinh vừa sợ, sau lại vừa gấp vừa tức, còn đánh người ta một trận mệt đến mức cả người vô lực, lập tức ngồi thượt trên đất bắt đầu khóc.

Toa Toa lập tức ngồi xổm bên cạnh mẹ, bàn tay nhỏ hứng nước mắt của mẹ: “Mẹ, không khóc.”

Lâm Tô Diệp ôm chặt con gái.

Cô út nói lại đơn giản chuyện Toa Toa được Cố Nguyên Hoành cứu.

Công an hỏi: “Thật may mắn, vậy mà lại gặp được người quen.”

Bọn họ hỏi cứu thế nào.

Cô út: “Là tình cờ.”

Cô ấy nói vị trí, ở đó còn có một tên bắt cóc nữa.

Lâm Tô Diệp nghe nói là Cố Nguyên Hoành cứu, phản ứng đầu tiên là đi cảm ơn, phản ứng thứ hai là không thể đi, không thể tiếp xúc quá nhiều với anh ta.

Toa Toa: “Mẹ, anh lớn, cứu mạng.”

Anh lớn? Còn có một anh lớn nữa?

Lâm Tô Diệp vội vàng hỏi cô út tên là gì.

Cô út nói Cố Nguyên Hoành dẫn theo em trai họ của anh ta, tên là… Cố Nguyên Chinh hay là Cố Nguyên Trinh gì ấy, cô ấy quên rồi.

Lâm Tô Diệp biết chắc chắn là Cố Nguyên Trinh, cô kêu mình chớ sợ, cho dù là Cố Nguyên Trinh cũng không sao, mình không chết, Toa Toa sẽ không phải không có người thương, hiển nhiên lớn lên sẽ không nhìn trúng một tên đàn ông già!

Cô bảo: “Minh Xuân, em mau chóng cùng đồng chí công an đi tìm Cố Nguyên Hoành, hỏi cậu ta ở nơi nào, chúng ta còn đi cảm ơn.”

Cô út: “Vậy chúng ta sẽ không đuổi kịp xe lửa mất.”

Lâm Tô Diệp: “Không sao, chúng ta nhờ đồng chí công an nói một tiếng, đổi thành ngày mai cũng được.

Tuy rằng một ngày chỉ có một chuyến xe lửa như vậy nhưng ân nhân cứu mạng con gái không thể không cảm ơn, hơn nữa cô còn phải gọi một cuộc điện thoại cho bộ đội.

Phỏng chừng Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân không có ở đó, vậy nói với chính ủy viên Phùng hoặc là chủ nhiệm Cao, trên đường bị bắt cóc con không thể không nói tiếng nào.

Nghe ý của công an, trong số bọn họ có hai người chắc hẳn ở bộ đội, thân thủ rất lợi hại, mấy người bị bắt chính là mấy tay du côn ở thành phố không chịu về quê, chuyên môn gây rối trật tự, nên bị xử lý.

Đại Quân: “Nếu bọn họ đã bắt lầm người vậy có phải nên nói với mấy người nhà họ Lục một tiếng không?”

Nhắc nhở bọn họ thuận tiện truy hỏi trách nhiệm của bọn họ, trong nhà có chuyện xấu gì vậy mà lại liên lụy đến người vô tội.

Vừa rồi mẹ cậu bé cũng gấp phát điên, đối phương không thể không cho một lời giải thích, nhất định phải hỏi cho rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Tô Diệp nhìn đồng chí công an.

Hai vị công an đáp: “Yên tâm, chúng tôi sẽ đi thông báo.”

Đang nói thì Tiểu Lĩnh đã dẫn gia đình nữ sĩ quan qua.

Cậu bé vừa đi vừa nổi nóng nói: “Thật quá đáng, giữa ban ngày ban mặt bắt cóc trẻ con, còn cưỡng chế bắt Đại Quân và Toa Toa nhà chúng cháu đi! Lại còn dọa sợ mẹ cháu nữa!”

Cậu bé nói rồi lại nói bắt đầu gạt lệ nức nở: “Mẹ cháu yếu đuối nhát gan như vậy cũng không chịu được hù dọa đâu, nếu như dọa mẹ cháu sợ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Cha cháu còn không phải sẽ đau lòng muốn chết hay sao? Các người phải bồi thường!”

Trước đó cậu bé đi nhà vệ sinh, ra ngoài nghe người ta nói có bắt cóc trẻ con, cậu bé không nói hai lời chạy qua muốn giúp.

Đến trước mắt nhìn thấy Lâm Tô Diệp mới biết Đại Quân và Toa Toa đã bị người ta bắt đi!

Công an và những người khác bắt mấy người đàn ông lại, bọn họ giải thích sẽ không đả thương đám trẻ, là bắt lộn sẽ đưa trở về.

Tiểu Lĩnh suy nghĩ một chút đã lấy lại bình tĩnh, hóa ra là bắt Lục Yến Sanh?

Cậu bé lập tức chạy về nhà ga, lại phát hiện ra gia đình Lục Yến Sanh đã không còn ở đó nên mau chóng đi tìm, cuối cùng tìm được bọn họ trong hàng ngũ kiểm vé đi vào trạm.

Khi ấy bọn họ đang kiểm vé định vào trong trạm!

Tiểu Lĩnh chạy vù vù lao tới túm lấy Lục Yến Sanh, chạy đến mức thở không ra hơi, gào to: “Các người không thể đi!”

Lục Yến Sanh: “Mày bị điên à?” Nó muốn vung Tiểu Lĩnh ra lại bị Tiểu Lĩnh kéo rất chặt, có làm thể nào cũng không vung ra được.

Ngược lại Tô Vân Hề không hề nổi nóng mà còn nói với Tiểu Lĩnh bằng vẻ mặt ôn hòa: “Cháu có chuyện gì sao?

Bình Luận (0)
Comment