Chương 379: Không dám tin
Tiểu Lĩnh thở hổn hển, lớn tiếng đáp: “Có người muốn bắt cóc con nhà cô nhưng bắt lộn, đã bắt Đại Quân và Toa Toa nhà cháu đi rồi, nếu như dọa mẹ cháu sợ phát bệnh, các cô phải đền!”
Sau khi Tô Vân Hề nghe được lời của cậu bé lại kinh hãi trừng to mắt, thật lâu không nói lên lời.
Nhân viên kiểm vé nhắc nhở cô ta vào trạm.
Tô Vân hề vội vàng dẫn người nhà nhường đường, cô ta nhét thư giới thiệu vào trong túi, kéo Tiểu Lĩnh hỏi: “Bắt cóc trẻ con?”
Cô ta không dám tin! Cô ta cũng không thể chấp nhận được!
Tiểu Lĩnh nhón chân ra dấu: “Đúng, người đàn ông cao như vậy cường tráng như vậy, có đến mười lăm mười sáu người cơ, bắt được bốn người còn lại đã chạy thoát cả rồi. Mọi người nói bọn họ đều mang theo dao còn có người từ bộ đội tới! Hừ, chắc chắn là giả trang rồi, trong bộ đội mới không có loại xấu xa như vậy đâu!”
Sắc mặt của Tô Vân Hề vô cùng khó coi.
“Cháu nghe Đại Quân nói là bà nội của đứa trẻ hay là ai muốn dẫn đứa trẻ về ấy, các người là người nhà gì vậy? Muốn dẫn con về không thể nói chuyện tử tế sao, cứ nhất định phải vừa bắt vừa trói vừa trộm? Ngược lại các cô không sao nhưng mẹ cháu sợ chết khiếp rồi. Cháu nói cho các cô biết, xưa nay mẹ cháu chưa từng kinh hãi và chịu thiệt thòi lớn như vậy, dọa mẹ cháu sợ xỉu rồi, cha cháu sẽ không bỏ qua cho các cô! Các cô phải đền!”
Nhìn thấy con mắt vì tức giận mà càng ngày càng đen bóng của Tiểu Lĩnh, sắc mặt của Tô Vân Hề lúc trắng lúc xanh.
Cô ta vừa sợ vừa giận, cắn chặt hàm răng, siết nắm tay cố gắng kiềm chế nhưng vẫn tức đến cả người phát run.
Cô ta đứng một lúc mới dần bình tĩnh lại được.
Cha của cô ta và cha chồng là chiến hữu cách mạng khi còn trẻ, sau khi dựng nước một nam một bắc. Mẹ cô ta qua đời từ sớm, cha cô ta vẫn luôn ở phía nam, còn cô ta sống ở thủ đô với mẹ nuôi, cùng Lục Đông Thành cũng tính là thanh mai trúc mã. Tuy rằng hai người không phải yêu nhau từ sớm nhưng cũng có hảo cảm với nhau. Trước khi kết hôn mẹ chồng ân cần hỏi han cô ta, hai nhà giống như một nhà, nhưng sau khi kết hôn mẹ chồng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, bới lông tìm vết dưới sự xúi giục của chị chồng.
Mấy năm trước còn đỡ, nhưng cùng với mẹ chồng tuổi tác càng ngày càng lớn, tính cách càng lúc càng cố chấp và ngang bướng, chị chồng sau khi ly hôn vẫn luôn ở nhà mẹ đẻ, mối quan hệ của bọn họ cũng ngày càng chuyển biến xấu đi.
Cãi đến tận bây giờ, cha chồng ở bộ chỉ huy quân khu không chịu về nhà, Lục Đông Thành cũng thà đi tới quân khu khác công tác cũng không chịu về nhà.
Cô ta và mẹ chồng, chị chồng năm ngày cãi một trận to, ba ngày cãi một trận nhỏ, ngày nào nhìn nhau cũng thấy ghét.
Nói thật nguyên nhân cãi nhau là gì cũng không có, chỉ là một vài chuyện lông gà vỏ tỏi, tôi một câu cô một câu, nói đi nói lại cuối cùng thành nhắc lại chuyện cũ, cãi đến ỏm tỏi, tổn thương tình cảm.
Mẹ ruột của cô ta qua đời sớm, sau khi gả đi đều là mẹ nuôi giúp cô ta chăm con. Sau này mẹ nuôi vừa chăm con vừa làm việc nhà bận không ngóc đầu lên được, mới dẫn cháu gái tới đây làm bảo mẫu trẻ.
Có bọn họ giúp đỡ cô ta mới chuyên tâm đi làm được.
Mẹ chồng không những không giúp cô ta chăm con mà còn muốn soi mói nói lời châm chọc, luôn muốn đuổi mẹ nuôi của cô ta đi, còn nói bảo mẫu trẻ tay chân không sạch sẽ, nói bóng nói gió coi thường người nông thôn nhưng bản thân bà ta cũng xuất thân từ bần nông và trung nông cơ mà!
Chị chồng lại càng biết thêm dầu vào lửa gây sự hơn.
Lần này cô ta thật sự quá tức giận, không muốn cãi nhau với bọn họ nữa mới dứt khoát xin đơn vị nghỉ dài hạn, muốn dẫn mẹ nuôi và các con về nhà mẹ đẻ.
Trước đó mẹ chồng, chị chồng tuy rằng cãi rất dữ dội nhưng xưa nay không đề cập tới con cái, lần này bọn họ lại cho người tới giành đám trẻ!
Chắc chắn là ả đàn bà chết tiệt Lục Đại Ni đó giở trò ngu muội rồi!
Tô Vân Hề lập tức bỏ vụ lên tàu này đi, dẫn người nhà theo Tiểu Lĩnh qua đây xem đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ vừa qua đã nhìn thấy Lâm Tô Diệp đang dùng đế giày quất vào mặt người ta.
Trông không giống bộ dáng bị dọa sợ tí nào.
Tiểu Lĩnh ho khan một tiếng: “Bình thường mẹ cháu cũng dịu dàng yếu đuối, giờ thật sự bị dọa sợ rồi.”
Tô Vân Hề tiến lên chào hỏi bọn họ, tự giới thiệu bản thân đơn giản.