Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 380 - Chương 380. Không Ly Hôn Được

Chương 380. Không ly hôn được Chương 380. Không ly hôn được

Chương 380: Không ly hôn được

Đối diện với Lâm Tô Diệp, cô ta vừa áy náy vừa xin lỗi, trong lòng còn có một chút ngưỡng mộ không dễ phát hiện ra.

Cô ta nói một cách chân thành: “Xin lỗi, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích.”

Lâm Tô Diệp nghe cô ta tự giới thiệu bản thân lại không quan tâm lời giải thích với không giải thích gì đó mà nhìn Tô Vân Hề, rồi lại nhìn bé trai đã sắp khóc nhưng vẫn cưỡng chế giả bộ kiêu ngạo đó, còn có bé gái mà bà cụ đang bế, cô chậm rãi hỏi: “Cô Tô, chồng cô tên là gì?”

Tô Vân Hề hơi nhíu mày hình như không muốn nhắc đến tên anh ta, cô ta nói với bà cụ bên cạnh mình: “Mẹ nuôi, mẹ nói cho họ biết đi ạ.”

Bà cụ thở dài: “Cha sắp nhỏ nhà chúng tôi tên Lục Đông Thành.”

Nói xong bà ta nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tô Diệp thay đổi, thầm nghĩ xem ra cô cũng biết uy danh của nhà họ Lục, xem chừng đã dọa sợ cô vợ trẻ rồi.

Hai công an đó không hiểu chuyện ở quân khu thủ đô nhưng nghe thấy là họ Lục lại liên tưởng một chút, sẽ không phải là nhà họ Lục đó chứ?

Lâm Tô Diệp theo bản năng khẩn trương hẳn lên, hỏi tiểu tử trắng trẻo: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì?”

Khi Tô Vân Hề gọi đứa trẻ, Lâm Tô Diệp không nghe rõ sau đó cũng không để ý.

Tuy rằng Lục Yến Sanh không muốn để ý người ta nhưng con trai và con gái của dì này bị người của cô cả bắt đi, là chịu tội thay mình nên nó mới đáp: “Lục Yến Sanh, em gái cháu là Lục Tiêu Tiêu.”

Đầu óc của Lâm Tô Diệp lập tức vang ong ong, vận mệnh này, trước thì gặp nữ chính Hồ Tiểu Mai ở quân khu, giờ lại gặp được nam chính Lục Yến Sanh và em gái nó khi đang ở nhà ga đợi tàu.

Cô liếc mắt nhìn Lục Tiêu Tiêu, thoạt nhìn lớn hơn Toa Toa một chút, sau khi đứa trẻ này trưởng thành mê Đại Quân đến mức chúng bạn xa lánh cũng không quan tâm, là một cô bé lương thiện mềm mại nhưng lại cố chấp.

Cô bé may mắn bởi vì Đại Quân không thích sẽ từ chối ngay, chưa bao giờ chần chừ với cô bé càng không chơi đùa cô bé.

Mà Toa Toa lại không may mắn như thế, tên khốn nạn Cố Nguyên Trinh đó vừa nói yêu cô bé vừa nói anh em như thể tay chân, phụ nữ chỉ như quần áo, được dăm ba ngày lại vứt bỏ cô bé.

Cô gật đầu: “Thật hay.”

Lục Tiêu Tiêu nhìn Lâm Tô Diệp, đáp lại một cách rất lễ phép: “Cảm ơn.”

Cô bé còn móc một cái kẹo sữa con thỏ trắng từ trong túi áo của mình đưa cho Toa Toa được cô út bế. Toa Toa cũng lấy một viên kẹo dẻo trong túi mình ra.

Hai cô gái nhỏ đổi kẹo, vui vẻ cười khanh khách.

Tô Vân Hề vô cùng áy náy, liên tục xin lỗi Lâm Tô Diệp.

Cô ta là một người kiêu ngạo rất ít cúi đầu xin lỗi người khác, một lần này cô ta là thật lòng xin lỗi, vừa giận dữ vừa áy náy còn có một loại cảm giác mất mặt đến cực điểm.

Cô ta thật sự cảm thấy không ngóc đầu lên nổi.

Trước đây cho dù mẹ chồng con dâu cãi thành ra thế nào nhưng cũng là đóng cửa cãi ở trong nhà, chứ chưa bao giờ làm ầm lên ở bên ngoài.

Không ngờ lần này bọn họ lại không ngại thể diện, bất chấp giao tình giữa hai nhà, mặc kệ thân phận và mặt mũi của cha và cha chồng, công khai chạy đến nhà ga cướp người!

Cướp đứa trẻ về có thể làm được gì? Là trực tiếp nói nhà họ Lục bà ta không cần cô ta, kêu cô ta tự mình cút?

Được, nếu các người đã không cần thể diện, các người bất chấp mặt mũi vậy cũng đừng nói tôi không nể mặt!

Cô ta càng nghĩ càng tức tối, càng tức lại càng cực đoan, gương mặt trắng trẻo cũng đen như đít nồi.

Lâm Tô Diệp thấy cô ta tức giận gần như sắp bùng phát rồi, ngược lại không nói ra được lời trách cứ.

Trong mơ Lục Yến Sanh cũng là người bị hại.

Khi cậu ta lên sân đã là học sinh cấp ba của thủ đô, một lần đi trại hè gặp được nữ chính Hồ Tiểu Mai, hai người bắt đầu một màn đại thiếu gia lăng nhăng trêu đùa thiếu nữ nhà lành, một qua hai lại động chân tình, hai người anh đuổi em chạy, em quay người lại gần thì anh chơi trò chuồn mất, cuối cùng lãng tử quay đầu si mê cô gái, một lòng mãi mãi không thay đổi.

Mà khi Lục Yến Sanh ra sân lại mang bộ dáng bất cần đời, kiêu ngạo ngông cuồng, bướng bỉnh bất tuân.

Sở dĩ cậu ta sợ hãi tình cảm, không dám chịu trách nhiệm là vì từ lúc cậu ta bắt đầu nhớ chuyện thì mẹ cậu ta và bà nội cứ dăm ba ngày lại cãi nhau, sau này cha mẹ cũng bắt đầu cãi nhau, đòi ly hôn, kết quả mười mấy năm cũng không ly được.

Bình Luận (0)
Comment