Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 382 - Chương 382. Sợ Ai Chê Cười

Chương 382. Sợ ai chê cười Chương 382. Sợ ai chê cười

Chương 382: Sợ ai chê cười

Trưởng trạm nhấc máy, nghe được lời trong này lập tức mang vẻ mặt ngạc nhiên, anh ta nhìn Tô Vân Hề rồi lại nhìn Lâm Tô Diệp, hỏi: “Xin hỏi ai trong hai vị là người nhà của Tiết Minh Dực?”

Lâm Tô Diệp vội giơ tay nói là mình.

Trưởng trạm kêu cô nhận điện thoại.

Lâm Tô Diệp nhận máy: “Alo?” Bây giờ cô đã có kinh nghiệm, sợ người đối diện không phải Tiết Minh Dực cho nên hỏi trước, dù sao Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân cũng nói bọn họ phải rời khỏi bộ chỉ huy sư đoàn một khoảng thời gian.

Chính ủy viên Phùng: “Em dâu, là tôi đây.”

Lâm Tô Diệp nghe ra được, ngạc nhiên hỏi: “Chính ủy viên Phùng, sao lại là anh? Sao anh biết chúng tôi đang ở đây?”

Chính ủy viên Phùng thở phào nhẹ nhõm: “Các cô không lên xe, người mà đoàn trưởng Tần ủy thác sốt ruột muốn chết kìa.”

Lâm Tô Diệp vội xin lỗi, nói lại đơn giản tình hình cho anh ta.

Chính ủy viên Phùng sợ đến ngây người, bắt cóc trẻ con gì cơ, thời buổi này vẫn còn người bắt cóc trẻ con trong nhà ga xe lửa sao?

Đợi đã, nhà... nhà họ Lục, thủ trưởng Lục chỉ có mỗi một người con trai là Lục Đông Thành, là chuyện của nhà ông ta sao?

Chính ủy viên Phùng: ... Mẹ ơi, đây là bất cẩn biết vụ bê bối của nhà thủ trưởng rồi? Sẽ không bị diệt khẩu chứ.

Anh ta lập tức dặn dò Lâm Tô Diệp không cần sợ, anh ta sẽ đi báo cáo với đám người thủ trưởng ngay.

Lâm Tô Diệp vừa định nói không cần, đừng kinh động đến thủ trưởng thì chính ủy viên Phùng đã cúp máy.

Anh ta kêu Tiểu Thẩm đi gọi điện cho người được ủy thác của Tần Kiến Dân, nói với bọn họ tình hình đột phát, cảm ơn và trấn an đối phương cẩn thận.

Rồi chính ủy viên Phùng lại đi tìm chính ủy viên Kim, là người lãnh đạo trực tiếp ở bộ chỉ huy sư đoàn.

Chính ủy viên Kim nghe xong cũng kinh ngạc không khép được miệng, cái này... thật sự là làm loạn rồi! Cũng quá không ra thể thống gì! Ông ta bảo: “Đợi đó! Tôi gọi điện cho bộ quân sự.”

Chính ủy viên Phùng nói lời ám chỉ: “Thủ trưởng, chúng ta có cần thiết phải làm to chuyện như vậy không?”

Chính ủy viên Kim ngẩng cao cổ: “Không làm to chuyện như vậy, cậu báo cáo với tôi làm gì?”

Giữa các thủ trưởng ở các quân khu đều quen biết nhau, thậm chí cũng đều có qua lại hoặc có chút lục đục gì đó, gặp mặt oán giận nhau, chọc ngoáy nhau là chuyện như cơm bữa.

Lão thủ trưởng của bọn họ luôn bị cha anh ta Lục Đông Thành, vị lão thủ trưởng đó vạch khuyết điểm, lão Lục đánh trận lợi hại, miệng lưỡi cũng lợi hại, rất khắt khe, nhà mình rặt toàn chuyện phiền phức nhưng cả ngày lại đi vạch trần khuyết điểm của người khác.

Ha ha.

Chính ủy viên Phùng: ... Gì đây, sẽ không liên lụy đến đoàn trưởng Tiết người ta đấy chứ.

Đợi đã, đoàn trưởng Tiết đi bổ túc rồi, không phải sẽ đến trường không quân bên thủ đô hay sao?

Chính ủy vien Kim gọi điện xong vẻ mặt hưng phấn, nói với chính ủy viên Phùng: “Không sao.”

Chuyện này sao có thể liên lụy đến Tiết Minh Dực được? Đối phương sẽ chỉ cảm thấy mắc nợ anh thôi.

Lại nói ở nhà ga gây ra động tĩnh lớn như vậy, cục công an và trưởng trạm nhà ga đều biết, lẽ nào còn có thể coi như không biết, còn sợ người bị hại người ta nói?

Nếu như nhà họ Lục không bồi thường cho Lâm Tô Diệp một chút vậy cũng không được, bên này không đồng ý.

Người ta tới thăm người thân một chuyến, trở về chịu kinh hãi lớn như vậy, không bồi thường tử tế còn có thể được hay sao?

Chính ủy viên Phùng nhỏ giọng hỏi: “Thủ trưởng, vậy lão sư trưởng của chúng ta?”

Cũng cùng một họ mà.

Chính ủy viên Kim cười đáp: “Bọn họ cùng một họ nhưng không phải cùng một nhà, lão Lục của chúng ta vẫn luôn tránh tị hiềm, sợ người ta nói được thơm lây.”

Phòng trạm trưởng nhà ga Hồng Thành.

Tô Vân Hề muốn gọi điện cho mẹ chồng, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng không cần mặt mũi với mọi người, muốn mất mặt thì mất cho tất cả mọi người đều biết.

Trước đó cãi nhau sợ người ngoài biết mới giấu giấu diếm diếm, mẹ chồng quở trách cô ta với người khác mà cô ta còn phải giả bộ không biết, nhưng bây giờ còn sợ gì nữa

Ai sợ ai?

Khiến cô ta ở Hồng Thành mất mặt, lẽ nào bọn họ còn muốn tự do tự tại ở thủ đô, không chịu một chút ảnh hưởng nào sao?

Sợ ai chê cười?

Cô ta lấy điện thoại qua, mới đầu có làm thế nào cũng không gọi được, luôn là đường dây bận, quay rồi lại quay, ở đây đường dây bận ở kia đường dây bận.

Bình Luận (0)
Comment