Chương 383: Không cần
Cuối cùng điện thoại nhà ở thủ đô cũng được nối máy, Tô Vân Hề nghe được giọng nói của mẹ chồng đã chửi ầm lên: “Bà và Lục Đại Ni, Lục Đông Thành, mau cút đến Hồng Thành ngay, tôi đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lục các người, ly hôn! Bà mẹ chồng chết tiệt nhà bà, bà cũng chỉ biết làm ô nhục người xuất thân bần nông và trung nông mà thôi! Bà già lưu manh! Lão bất tử, mụ đi chết đi!”
Không đợi đối phương cãi lại, cô ta đã bốp một cái cúp điện thoại.
Toàn bộ văn phòng lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Trưởng trạm sợ đến mức mặt trắng bệch.
Cái gì thế này, cô gọi điện thoại có bao nhiêu tầng trưởng máy đều nghe thấy hết, đây là muốn nổi danh cả nước sao.
Lâm Tô Diệp chỉ hận không thể lấy quyển sổ nhỏ ra vẽ lại khí thế và thái độ này vào, còn cả đoạn tuyệt với ô nhục gì đó cũng ghi lại hết, sau này có thể chửi người.
Cô quay đầu lại chạm phải ánh mắt của bà Tiết.
Bà Tiết lập tức lộ ra bộ dáng lấy lòng, con dâu tôi thật đúng lại đại diện người con dâu tốt lương thiện, tốt đẹp, hiếu thuận, xưa nay chưa từng chửi tôi là bà mẹ chồng chết tiệt, lão lưu manh, lão bất tử, hu hu, con dâu tôi thật lương thiện!
Lâm Tô Diệp nhìn vẻ mặt của bà ta có hơi nịnh nọt, còn đang bối rối mẹ chồng có chỗ nào đó không đúng.
Cơn tức của Tô Vân Hề vọt lên tận óc, trước khi gọi điện đã nghĩ sẵn sẽ trở mặt, muốn khiến mẹ chồng cũng phải mất mặt cho nên cô ta hoàn toàn không chừa lại đường hối hận cho mình, cũng không có cơ hội để hối hận!
Cô ta chửi mẹ chồng thậm tệ trong điện thoại, có khả năng cha chồng sẽ nói cô ta giận dỗi mà thôi chứ chưa chắc sẽ tính toán, nhưng Lục Đông Thành chắc chắn sẽ tức chết, cô ta không ly hôn thì anh ta cũng sẽ đòi ly hôn.
Anh ta không ly hôn thì mẹ anh ta và chị cả của anh ta cũng sẽ lấy cái chết ép bọn họ ly hôn.
Không có đường lui mới có thể thật sự bắt đầu lại!
Cô ta đã chịu đủ loại ngày tháng này rồi.
Không cho cô ta sống tốt, vậy đừng hòng người nào được sống.
Cô ta lại gọi điện cho quân khu phía nam, là gọi cho cha cô ta, lần này cũng không có người nói đường dây bận nữa, vụt cái đã nhận được máy.
Tô Vân Hề không mắng chửi, điện thoại vừa nối máy đã bắt đầu khóc, khóc đến đau như đứt từng khúc ruột, vô cùng đáng thương.
Sự tủi thân này cũng không kém gì Mạnh Khương Nữ.
Đối phương vừa nghe thấy cô ta khóc đã hoảng hốt, vội vàng dỗ: “Sao thế con, người lớn thế rồi còn khóc trong điện thoại, có thấy xấu hổ không?”
Người ta đều nghe được đấy.
Tô Vân Hề khóc xong mới nói với giọng mũi nặng: “Cha ơi, con và mẹ nuôi đang ở Hồng Thành, con phải ly hôn với Lục Đông Thành thôi.”
Bên kia thật lâu không nói gì, cuối cùng đáp: “Được, con đến chỗ cha trước đi.”
Tô Vân Hề: “Không, con sẽ ở nơi này đợi bọn họ, bà mẹ chồng chết tiệt đó và con gái bà ta sai người tới bắt cóc con của con, con nhất định phải đánh bà ta sưng mặt!”
Bên kia lại im lặng, cuối cùng vẫn bảo: “Vân Hề, đó là dì Lục của con, lúc nhỏ đối xử với con rất tốt.”
Mẹ chồng con dâu không có tình cảm, nhưng tình cảm trước đây chắc hẳn vẫn vớt vát được, mối quan hệ giữa ông ta và lão Lục vẫn luôn tốt, không thể tổn thương hòa khí.
Tô Vân Hề lại nói người của mẹ chồng và chị chồng bắt nhầm con, dọa người ta sợ không nhẹ.
Ý của cha cô ta là lát nữa sẽ gọi điện cho lão Lục, phái người đi trấn an người bị hại, cho lời giải thích và lời xin lỗi chính thức, rồi lại bồi thường.
Hai cha con nói chuyện một lúc nữa rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Tô Vân Hề lại khôi phục bộ dáng lão luyện lợi hại, cô ta nhiều lần xin lỗi Lâm Tô Diệp: “Đồng chí Tô Diệp, như vậy đi, cô ở lại cùng tới nhà khách ở với chúng tôi trước, đợi người nhà tôi qua đây sẽ kêu bọn họ đích thân xin lỗi các cô và bồi thường các cô tử tế.”
Lâm Tô Diệp sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, thật sự không cần.”
Cô đã chửi bà mẹ chồng chết tiệt rồi mà vẫn còn nói là người nhà, cô là không muốn thật sự đoạn tuyệt.
Cô chắc chắn sẽ giống như trong mơ, cả đời náo loạn cùng Lục Đông Thành cũng không ly hôn, cô hại con trai cô thì được chứ cô đừng hại chúng tôi.
Đòi bồi thường cái gì, cứ coi như mấy ngày nay nhà chúng tôi xíu quẩy gánh vận rủi đi, dù sao cũng không tổn thất gì cả, nghĩ thoáng chút cũng không sao cả.
Cô kiên trì không cần bồi thường, hỏi đồng chí công an gần đây có nhà khách nào không, cô có thư giới thiệu của thôn, công xã và bộ đội.