Chương 384: Còn tận ba con
Công an giới thiệu cho bọn họ tới nhà khách công an, như vậy không cần đi tới nhà khách bộ đội, bọn họ cũng nhìn ra được Lâm Tô Diệp đang từ chối lại gần Tô Vân Hề.
Tô Vân Hề thấy Lâm Tô Diệp quả quyết không chịu nhận bồi thường như vậy còn vội vàng rời đi cũng biết người ta sợ nhà mình, không muốn dính lấy phiền phức.
Trong lòng cô ta cũng lập tức sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, vậy mà còn có một loại cảm giác hôn nhân của mình như vậy khiến người ta coi thường, không đáng để nhắc tới.
Trước đây cô ta là người kiêu ngạo, khi nhìn người khác còn mang theo cảm giác ưu việt, nhưng bây giờ...
Cuộc hôn nhân nát bét này của cô ta lại xấu xí thảm hại đến như vậy ở trước mặt người vợ quân nhân này.
Lâm Tô Diệp người ta đi đến bộ đội thăm người thân còn dẫn cả mẹ chồng và em chồng theo, tình cảm của bọn họ thoạt nhìn thân thiết bao nhiêu, nghe tiểu tử da đen nói thì cha của cậu bé vô cùng thương vợ.
Còn mình thì sao?
Quả thật xuất thân mạnh hơn cô không biết bao nhiêu nhưng cuộc hôn nhân của mình và gia đình lại như một mớ bòng bong.
Cô ta cũng không biết mình đang tranh gì nữa, tức gì nữa.
Lâm Tô Diệp không muốn tiếp xúc quá nhiều với gia đình nam chính nên mau chóng dẫn người nhà rời đi.
Tiểu Lĩnh còn có hơi không cam lòng: “Mẹ ơi, tại sao chúng ta không đòi bồi thường ạ? Không phải mẹ thích tiền sao?”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ thích tiền nhưng mẹ càng thích các con hơn.”
Cho bao nhiêu tiền đi chăng nữa cô cũng không muốn cho con mình tiếp xúc nhiều với nhà họ Lục.
Còn nữa, cô là người thiếu tiền sao?
Nhà khách công an ở gần đây, bọn họ trước nhờ trạm trưởng nhà ga đổi vé thành sáng mai, sợ người trộm đồ cũng không dám ký gửi hành lý mà trực tiếp mang đến nhà khách.
Bọn họ thuê căn phòng bốn giường, đến khi đó ghép giường lại với nhau, một gia đình chen chúc cũng vừa.
Lâm Tô Diệp kêu cô út đặt hành lý xuống, mau chóng đi xem Cố Nguyên Hoành còn ở đó không, nếu như còn thì mời bọn họ tới tiệm cơm ăn cơm, cảm ơn tử tế.
Kết quả đợi cô út đi rồi, Cố Nguyên Hoành và Cố Nguyên Trinh đã lái xe rời đi. Anh ta còn ủy thác người bên cạnh giao cho cô út một lá thư.
Trên thư viết anh ta và em trai có việc phải đi làm, có cơ hội sẽ tới Tiết Gia Đồn thăm hỏi sau.
Lâm Tô Diệp đọc thư, ngược lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may con gái còn nhỏ, chỉ chút chuyện như vậy cũng không có ấn tượng gì với Cố Nguyên Trinh, qua một thời gian sẽ quên sạch thôi.
Đợi con gái lớn hơn một chút, cô sẽ tưới rót suy nghĩ đàn ông phải thương yêu vợ, đàn ông phải chăm sóc gia đình, đàn ông phải phân biệt đúng sai, còn những tên đàn ông khốn nạn tán thành “anh em như thể tay chân, phụ nữ như quần áo” đó, đều là thứ chó má đáng độc thân cả đời.
Chỉ cần con gái không thích Cố Nguyên Trinh, hiển nhiên Lâm Tô Diệp không sợ tiếp xúc với người ta.
Vì sự việc phát sinh như vậy, ngoại trừ Tiểu Lĩnh ra mọi người đều khá yên lặng.
Toa Toa mệt mỏi vừa vào phòng đã ngủ say.
Cô bé cắn người đó cũng dùng sức làm đau răng sữa nhỏ của mình, còn lớn tiếng kêu cứu mạng, thật sự đã dùng hết toàn bộ sức mình rồi.
Tiểu Lĩnh không đòi bồi thường lại đang rối rắm cái khác: “Tại sao bọn họ lại bắt cóc Đại Quân mà không bắt cóc con? Là con không đáng giá? Lẽ nào con không phải người đẹp trai nhất?”
Đại Quân: “Vì em đen.”
Mấy người đó muốn bắt Lục Yến Sanh, hiển nhiên sẽ tìm trẻ em da trắng.
Tiểu Lĩnh không hiểu được: “Ơ, sao anh lại mắng em, em đen cũng có phải do em muốn đâu, còn không phải do phơi nắng sao?”
Mấy ngày này cậu bé ở trên sân tập bắn của bộ đội lại phơi nắng đen hơn.
Buổi tối bọn họ cầm tiền và phiếu lương đi tới nhà ăn của nhà khách ăn cơm, trở về còn tắm rửa rồi lên giường chuẩn bị ngủ sớm.
Lâm Tô Diệp lau mặt đi vào phòng, thấy cô út bày dao găm trên giường cũng sợ giật nảy mình: “Minh Xuân, em lấy dao ở đâu ra vậy?”
Còn tận ba con nữa?
Cô út cười đáp: “Mò được trên người mấy tên đàn ông đó.”
Sau khi cô ấy đánh ngã bọn họ, cởi giày của một tên, rút dây lưng của một tên, sờ được dao găm của ba người.
Mấy ngày ở bộ đội, cô ấy đã được sờ qua dao găm quân dụng, nhưng vũ khí của bộ đội đều là cho người đặc biệt dùng, dùng xong phải nộp lên, không thể tự mình mang đi.
Cô ấy cũng chỉ sờ mà thôi đương nhiên không thể cầm đi được.
Lúc này, khà khà, mình lại có tận ba con!
Lâm Tô Diệp duỗi tay sờ nhẹ lên sống dao: “Cái này để lóc xương chắc chắn tiện.”
Cô út hào phóng nói: “Cho chị một con.”
Bao dao cô ấy cùng mò được.