Chương 385: Gọi hồn
Lâm Tô Diệp thấy lưỡi dao sáng loáng đó lại có hơi sợ: “Không cần, dọa người quá.”
Bà Tiết sáp tới: “Cho mẹ một con, mẹ gọt vỏ khoai cũng dễ hơn.”
Cô út trực tiếp thu lại: “Bà cụ không có tư cách dùng.”
Bà Tiết: “Hừ, tức chết đi được.”
Tiểu Lĩnh vẫn có hơi không cam lòng: “Cô út, cô bắt cóc cháu một lần đi, sao cháu lại không có tư cách bị bắt cóc? Vì đen nên không bắt cóc cháu sao?”
Hừ, nếu như tên khốn đó dám bắt cóc cậu bé, cậu bé đảm bảo sẽ không bị trói đi giống như Đại Quân.
Cô út trực tiếp cởi thắt lưng đã rút được trước đó đang mang trên eo xuống, soạt soạt vài cái đã trói hai cánh tay của Tiểu Lĩnh ra sau.
Tiểu Lĩnh: “Cháu chưa chuẩn bị xong mà!”
Cô út: “Người ta bắt trẻ con còn cho cháu chuẩn bị sao?”
Cô ấy nói rồi lại rút một cái dây lưng nữa ra.
Tiểu Lĩnh: “Cô út, cô chơi ảo thuật hả?” Ai lại đeo hai cái thắt lưng trên eo thế chứ.
Cô út: “Cái của anh ta là da trâu, tốt hơn cái này của cô.”
Đổi lên thôi.
Thắt lưng của cô ấy là thắt lưng cũ mà Tiết Minh Dực mang về, trước đây chức vụ của anh thấp, cấp bậc vật phẩm được phát cũng thấp.
Chiếc thắt lưng này lại là của cấp bậc thủ trưởng, cô út đã từng thấy trên hông chính ủy viên Kim.
Khà khà, lần này mình phát tài rồi.
Cô ấy đưa cái đã thay xuống cho bà Tiết: “Bà cụ, tặng cho mẹ này.”
Bà Tiết: “Tôi không cần nhé, đeo thắt lưng vào trông như đàn ông.”
Bà ta đang xoa đầu Đại Quân, dễ khiến Đại Quân thả lỏng đi vào giấc ngủ.
Lâm Tô Diệp ôm Toa Toa ngủ, cô út ngủ bên cạnh cô.
Cô út: “Chị dâu, ngày mai nếu như bọn họ lại tới cướp nữa thì hay, em đảm bảo sẽ móc hết của bọn họ.”
Hôm nay gấp quá cũng không kịp sờ túi tiền của bọn họ nữa.
Khi ấy cũng không biết bọn họ có đả thương đứa trẻ hay không, trong lòng chỉ sốt ruột, đợi khi biết thì công an người ta đã tới, quá muộn rồi.
Con dao găm này vẫn là trộm cất đi.
Ôi, tính sai rồi.
Lâm Tô Diệp: “... Minh Xuân, chúng ta mau về nhà, đừng nghĩ cái được cái mất nữa.”
Ở nhà cô và bà Tiết chỉ lo lắng nửa đêm đột nhiên cô út phát bệnh đi đánh lưu manh, bây giờ cô phát hiện ra chuyện đáng lo ngại càng nhiều hơn, còn phải phòng ngừa nửa đêm cô ấy ra ngoài đánh kẻ bắt cóc trẻ con nữa.
Cô gái này đánh người đến nghiện rồi.
Hôm nay Lâm Tô Diệp nhìn cô út đánh nhau với người ta, trời ơi, quả thật cảm giác như thể đã mong đợi từ lâu rồi, có một loại cảm giác sung sướng cuối cùng cũng có thể buông lỏng tay chân không sợ đả thương đối phương nữa.
Cô không nhịn được mà duỗi tay nắn cánh tay của cô út.
Tuy rằng cô út lớn lên cao nhưng dáng người cũng không thô, ngược lại là kiểu cao gầy.
Cánh tay sờ vào cũng không thấy thô, cơ bắp cũng rất đàn hồi, cũng không phải loại cảm giác cứng ngắc như trên người mấy tên đàn ông cơ bắp đó.
Lúc này, cô út trêu chọc cô, trong nháy mắt đã căng cánh tay.
Cơ bắp dưới ngón tay đột nhiên cứng lên, dọa cho Lâm Tô Diệp kinh ngạc kêu một tiếng: “Ôi chao, đây là cánh tay của em hay là đá vậy.”
Cô út cười đáp: “Có sức chứ.”
Lâm Tô Diệp: “Nếu không sao sức em lại lớn.”
Cô trông Tần Kiến Dân và Tiết Minh Dực cũng không cường tráng hơn những người khác, ngược lại hai người đều là loại hình thon dài, đặc biệt là Tiết Minh Dực ngực rộng thắt lưng nhỏ, cũng không phải vạm vỡ bao nhiêu nhưng lại vô cùng có sức.
Có khả năng đó là di truyền của nhà họ Tiết bọn họ.
Lâm Tô Diệp vừa híp mắt mơ màng ngủ lại nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng hừ hừ a a, sợ tới mức cô giật bắn mình. Nghe người ta nói có vài nhà khách có thứ không sạch sẽ gì đó, một nhóm toàn phụ nữ và trẻ con như bọn họ, sẽ không phải.... chứ?
Giọng nói đó càng ngày càng gần rồi mò đến bên đầu giường của cô.
Lâm Tô Diệp nghe động tĩnh đó mà thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Mẹ, nửa đêm nửa hôm mẹ không ngủ còn làm gì thế?”
Bà Tiết nhỏ gọng đáp: “Cô cứ ngủ của cô đi, tôi học theo bà hai gọi hồn cho Đại Quân và Toa Toa.”
Bà ta duỗi tay định sờ đầu Toa Toa, Lâm Tô Diệp bất đắc dĩ đáp: “Mẹ cũng mau ngủ đi, lại còn gọi hồn nữa, suýt chút nữa dẫn cả con đi rồi đấy.”
Ngày hôm sau không vội bắt xe lửa nên Lâm Tô Diệp kêu mọi người ngủ thêm, chủ yếu là bản thân cô vừa mệt vừa buồn ngủ, không muốn dậy sớm.
Cơ thể của cô út tốt, ngủ một giấc đã khôi phục tinh thần, sáng dậy cầm tiền và phiếu lương đi mua đồ ăn sáng, thuận tiện bóp cổ tay của một tên trộm còn suýt chút nữa bẻ gãy của người ta. Mấy người bị trộm túi tiền và phiếu lương để cảm ơn cô ấy đã gom tiền mua bốn cái bánh rán to cho cô ấy, bánh rán to thật sự thơm nức ngọt ngào.