Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386. Đau Lòng Tiếc Của 1

Chương 386. Đau lòng tiếc của 1 Chương 386. Đau lòng tiếc của 1

Chương 386: Đau lòng tiếc của 1

Khi cô ấy mang cơm về cho người nhà, trong phòng tiếp khách ở nhà khách hô: “Lâm Tô Diệp, khách hàng Lâm Tô Diệp, chồng cô gọi điện.”

Giọng nói này trực tiếp khiến toàn bộ người trong nhà khách giật nảy mình.

Cô út đi gọi Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp vội vàng dậy mặc quần áo, loẹt quẹt đôi giày chạy đi nhận máy: “Bây giờ anh đang ở đâu, không bận sao? Sao tìm được bọn em? Bọn em không sao, anh không cần lo lắng.”

Giọng nói của Tiết Minh Dực hơi trầm thấp: “Bị cảm sao?” Nghe giọng mũi của cô có hơi nặng.

Lâm Tô Diệp: “Không, không vội bắt tàu nên đang ngủ nướng, mấy ngày này cuối cùng cũng có thể ngủ nướng một giấc.”

Tối qua cùng cô út và Toa Toa đắp chung một cái chăn, trên người hai người này đều mang nhiệt lượng lớn khiến cô nóng đến đổ mồ hôi, nửa đêm không nhịn được chui ra kết quả có hơi lạnh.

Nhưng nói đến ngủ nướng, giọng điệu của cô lại vô cùng thoải mái.

Tiết Minh Dực thấp giọng cười một tiếng, mấy ngày này ở bộ đội cô cũng không may mắn bắt được một ngày ngủ nướng nào, cứ đến giờ là bị kèn bugle đánh thức, buổi tối ngủ muộn thì oán trách anh.

Anh nói với Lâm Tô Diệp chuyện anh và Tần Kiến Dân đã đến thủ đô học bổ túc này.

Tối qua chính ủy viên Kim gọi điện thoại cho trưởng trạm Hồng Thành trước, sau đó lại gọi điện cho Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân nói lại đơn giản rõ ràng tình hình, kêu bọn họ không cần lo lắng, còn nói cho bọn họ biết gia đình đã vào ở nhà khách công an.

Sáng nay, anh ước chừng thời gian qua đây gọi điện thoại cho cô. Sớm quá sợ bọn họ chưa dậy mà muộn quá lại sợ bọn họ đã đi.

Tiết Minh Dực: “Sợ chết khiếp rồi.”

Tuy rằng không ở hiện trường nhưng khi nghe chính ủy viên Kim nói trái tim của anh cũng treo lên.

Người yếu ớt như cô đụng phải bắt cóc trẻ con chắc chắn sẽ rất sợ hãi, nghĩ đến chuyện này thôi anh đã thấy vô cùng khó chịu.

Lúc này Lâm Tô Diệp mới chợt thấy tủi thân, cô khịt mũi: “Còn không phải sao? Khi ấy đầu em cũng sợ phát hoảng lên được, lúc người đó bắt Toa Toa trong nháy mắt em cảm thấy trời cũng sụp xuống, chỉ hận không thể biến thành chó cắn chết anh ta.”

Khi ấy cô hoàn toàn không ngờ trong mơ Toa Toa không gặp phải loại nguy hiểm này, chắc hẳn cũng sẽ không sao, trong đầu cô chỉ toàn là nhất định phải cướp về được.

Lúc này nghe thấy giọng của Tiết Minh Dực, cô cũng không biết làm sao nữa, lại thấy có hơi tủi thân.

Nghe thấy tiếng khụt khịt của cô, đây là khóc thật rồi.

Trái tim của Tiết Minh Dực đau đớn: “Đừng sợ.”

Chỉ cần không phải bị giết hại ngay tại trận, cho dù ở chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm được con về.

Lâm Tô Diệp ừm một tiếng, lại nhắc nhở anh: “Người nhà họ Lục đó, anh…”

Tiết Minh Dực: “Hửm?”

Lâm Tô Diệp: “Anh tránh bọn họ một chút nhé.”

Đó là một gia đình có bệnh thần kinh.

Một người cho dù năng lực nghiệp vụ có mạnh cỡ nào, nhưng nếu như cuộc sống gia đình rối loạn cũng thật sự… rất khó không khiến người nghi ngờ cách đối nhân xử thế hơi có vấn đề.

Tiết Minh Dực: “Được.”

Lâm Tô Diệp: “Nếu như bọn họ tìm anh nói gì, cho dù là bồi thường hay là gì chúng ta đều không cần, chúng ta không đụng chạm cũng không qua lại với bọn họ.”

Không thể có giao tình riêng tư gì hết, tránh cho bị lây bệnh.

Tiết Minh Dực: “Nghe em hết.”

Tần Kiến Dân lẹt quẹt đôi giày nhào tới: “Lão Tiết, không phải đã nói chín giờ mới gọi điện sao? Sao mới tám giờ cậu đã tới đây rồi?”

Lâm Tô Diệp nở nụ cười, chào hỏi anh ta.

Tần Kiến Dân: “Em dâu, đừng sợ, anh em nhỏ của anh có sợ không?”

Lâm Tô Diệp: “Không, đều rất tốt, mấy người đó cũng bị Minh Xuân nhà bọn em đánh thảm rồi, có người còn gãy xương sườn, cổ bị lệch, còn có một tên răng hay gì đó bị đánh gãy ấy.”

Tần Kiến Dân cười bảo: “Cái này còn không chắc chắn sao, bọn anh đánh nhau với Minh Xuân đều xin cô ấy ra tay nương tình, đừng phát điên.”

Nếu như Tiết Minh Xuân phát điên, anh ta cũng hoảng lắm.

Lâm Tô Diệp kêu cô út gọi bà Tiết và mấy đứa trẻ dậy nói chuyện với cha và chú Tần.

Rất nhanh đã có vài người vù vù chạy đến vây quanh điện thoại, Tiểu Lĩnh ríu rít nói không ngừng.

Lâm Tô Diệp nhỏ gọng bảo: “Con nói chậm một chút, nhanh quá không nghe rõ.”

Tiểu Lĩnh: “Điện thoại tính tiền theo phút, nếu như con nói chậm không phải sẽ thiệt sao? Con nói nhanh một chút có thể nói thêm vài câu đó.”

Mọi người:” …”

Nhân viên công tác của nhà khách cũng phụt cười, đứa trẻ này thật hài hước!

Tiểu Lĩnh còn đang rối rắm mình sự thật mình đen nên không xứng bị bắt cóc, cậu bé cảm thấy mình đã mất đi một cơ hội trải nghiệm, mất đi một cơ hội thể hiện, đương nhiên cũng mất đi một cơ hội sau này có thể nhớ về để chém gió.

Bình Luận (0)
Comment