Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387. Đau Lòng Tiếc Của 2

Chương 387. Đau lòng tiếc của 2 Chương 387. Đau lòng tiếc của 2

Chương 387: Đau lòng tiếc của 2

“Cha, đại ca, hai người nói đi, dựa vào cái gì con không xứng bị bắt cóc? Con có kém Đại Quân chỗ nào đâu?”

Tần Kiến Dân cười ha ha, đáp: “Con đen đó, không giống Lục Yến Sanh.”

Tiểu Lĩnh: “Ôi, xem ra con phải bôi ít kem dưỡng trắng của mẹ con thôi.”

Mọi người tự động bổ sung hình ảnh Tiểu Lĩnh phơi nắng da ngăm đen bôi ít kem dưỡng trắng vào, cảm giác đó hình như giống cục phân lừa trong tuyết.

Mọi người không hẹn mà cùng rùng mình.

Lâm Tô Diệp lại đẩy Đại Quân lên, kêu cậu bé nói chuyện điện thoại với cha và chú Tần.

Đại Quân: “Cha, chú Tần, sau khi con về nhà sẽ chăm chỉ rèn luyện cơ thể, nếu lại gặp người xấu tự con cũng có thể đánh lại.”

Tần Kiến Dân: “Đúng, kêu Minh Xuân mỗi ngày huấn luyện các cháu đi.”

Toa Toa được cô út ôm trong lòng cũng nôn nóng sáp tới, kéo đầu Tiểu Lĩnh ra để cậu bé nhường vị trí cho mình.

Lâm Tô Diệp kêu cô bé và bà Tiết đều nói vài câu.

Cô cũng kêu cô út nói, cô út lại lắc đầu, không có gì để nói.

Lâm Tô Diệp nhìn Toa Toa đang ở đó ra sức hôn gió mới bảo mau cúp máy, không thể chiếm đường dây.

Bọn họ gọi điện nửa ngày mới thông, chỉ biết người gọi điện thoại gấp bao nhiêu, chỉ cần không có chuyện gấp thì không gọi điện thoại, nói xong chuyện cũng mau cúp, không thể chiếm đường dây.

Cúp điện thoại rồi, vẻ nhu hòa trên mặt Tiết Minh Dực từ từ biến mất không thấy nữa, lại khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng.

Tần Kiến Dân cũng hiếm khi nghiêm chỉnh: “Thật chẳng ra làm sao.”

Nghe nói hai vị thủ trưởng nhà họ Lục và nhà họ Tô giao tình sâu đậm, đó cũng là giao tình từng trải qua sinh tử, sau này kết làm thông gia, còn truyền thành một giai thoại, nhưng ai ngờ…

Người nhà mình vô tội bị liên lụy, rất khiến người tức giận.

Nghĩ đến bộ dáng yểu điệu đó của Lâm Tô Diệp, ngoại trừ mắng Tiểu Lĩnh ra cũng không có khi nào lớn tiếng, giờ ở trạm xe lửa gặp phải người bắt cóc trẻ con, cũng không biết cô bị dọa thành cái dạng gì rồi.

Ngay đúng lúc này có người chạy qua: “Đoàn trưởng Tiết, có cô Lục tìm anh.”

Tiết Minh Dực nhíu chặt mày lại, gương mặt tuấn tú lạnh lùng: “Không gặp.”

Anh quay người rời đi.

Tần Kiến Dân giải thích: “Đoàn trưởng Tiết của chúng tôi sợ vợ, ngoại trừ công việc không tiếp xúc với đồng chí nữ.”

Anh ta đuổi theo Tiết Minh Dực.

Lại nói đám người Lâm Tô Diệp cúp máy, đột nhiên Tiểu Lĩnh vả mình một cái dọa cho mọi người giật nảy mình, nhao nhao nhìn cậu bé.

Tiểu Lĩnh giậm chân với vẻ ảo não: “Ôi giời ơi, có một chuyện quên nói với cha rồi.”

Nhân viên công tác ở nhà khách đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe xem cậu bé nói gì.

Tiểu Lĩnh: “Con quên nói với cha và đại ca mẹ con cởi giày nhảy cẫng lên quất đế giày vào người ta!”

Lâm Tô Diệp: “!”

Mọi người vừa nghĩ đến cảnh tượng đó là lập tức giận dữ, sợ hãi, nhưng bây giờ nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười, ha ha một trận.

Nhân viên công tác đó thò đầu ra nhìn Lâm Tô Diệp, mẹ ôi, cô vợ yểu điệu này nhảy cẫng lên quất đế giày vào người ta á?

Sao không tưởng tượng ra được nhỉ?

Lâm Tô Diệp lập tức cảm thấy danh tiếng mất sạch, mất mặt chết mất thôi, cô có điên đến thế sao? Cô nhéo tai Tiểu Lĩnh: “Con mau về phòng cho mẹ, thật sự đi đến đâu cũng không chặn được miệng con lại.”

Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ, con đang khen mẹ mà.”

Lâm Tô Diệp: “Con ngậm miệng ngay.” Mất mặt chết mất! Nghĩ đến là cô lại cảm thấy mất mặt, vậy mà mình lại ở trước mặt công an và trạm trưởng khóc lóc om sòm.

Ăn xong cơm trưa, cả gia đình tới nhà ga.

Lần này Lâm Tô Diệp ra lệnh trốn đám người Tô Vân Hề, đừng lại đụng mặt bọn họ nữa.

Quá dọa người rồi!

Nếu như Tô Vân Hề dùng đế giày đánh Lục Đại Ni và bà Lục gì đó thì cô sẽ kính gọi cô ta là đội quân tóc dài! Còn nếu như cả gia đình lại léo nhéo, nói đạo lý chuyện bắt cóc đứa trẻ thì… a phi!

Không thể chọc vào, mau trốn đi thôi.

Kết quả sợ gì thì cái đó tới, bọn họ vừa định đi xếp hàng thì nhìn thấy hai mẹ con Tô Vân Hề và Lục Yến Sanh.

Sắc mặt của Tô Vân Hề càng khó coi hơn, dưới mắt có quầng thâm, trong con ngươi xinh đẹp cũng phủ kín tơ máu.

Tô Vân Hề nói với vẻ thành khẩn: “Đồng chí Tô Diệp, thật sự xin lỗi.”

Cô ta lấy một phong thư ra, bên trong đựng một xấp tiền và một đống phiếu lương toàn quốc: “Tạm thời bồi thường cô những thứ này, những cái khác sau này…”

Bình Luận (0)
Comment