Chương 388: Đau lòng tiếc của 3
Lâm Tô Diệp vội vàng ngắt lời cô ta: “Cô Tô, cô hiểu lầm rồi, tôi không chê ít mà tôi thật sự không cần. Chúng tôi là dân thường nhỏ bé, chồng tôi cũng chỉ là một đoàn trưởng, chúng tôi không muốn tham gia vào chuyện nhà các cô.”
Tuy rằng nói như vậy sẽ làm tổn thương Tô Vân Hề nhưng con người cũng đều có lòng ích kỷ.
Hai vợ chồng quật cường châm chọc đối chọi nhau lại không ai chịu cúi đầu, theo quan điểm của cô thật ra là một loại hành động ích kỷ nhất.
Sao có thể vì chút tính cách không chịu thua kém đó của mình mà không ai chịu cúi đầu, ngay cả tổn thương đứa trẻ cũng không sao cả?
Không thể ở chung thì ngược lại cô tách ra đi?
Cô cần gì phải cãi nhau cả đời, đánh cả đời, hận cả đời, oán trách nhau cả đời, mà không thể tách ra!
Ôi, đứa trẻ thật quá xui xẻo mới đầu thai vào nhà các cô.
Ngay cả bây giờ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Lục Yến Sanh càng thêm suy sụp hơn hôm qua, vẻ quật cường và bướng bỉnh trong ánh mắt cũng sâu đậm hơn, nó mím môi như thể sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.
Đứa trẻ đáng thương.
Cha mẹ cháu tổn thương cháu, cháu lớn lên lại đi tổn thương Hồ Tiểu Mẫn, Hồ Tiểu Mẫn lại làm tổn thương con trai Tiểu Lĩnh của tôi, con trai Đại Quân của tôi vì báo thù lại tổn thương các cháu.
Ôi, mọi người vẫn nên đừng quen biết thì tốt hơn.
Các người đi theo cốt truyện bi kịch tình yêu máu chó của các người, chúng tôi sống cuộc sống nhỏ của nhà mình.
Chuyện phiền phức của gia đình nam chính đã hoàn toàn áp chế tính mê tiền của Lâm Tô Diệp, cô hạ quyết tâm gọi người nhà mau chóng xếp hàng đợi lên tàu.
Lục Yến Sanh nhìn chằm chằm vào Tiểu Lĩnh mà mím môi một cách rất quật cường, tuy rằng muốn nói chuyện với cậu bé nhưng lại cứng cổ không nói thành lời.
Tiểu Lĩnh vốn dĩ hai mắt tỏa sáng đang nhìn chằm chằm vào phong thư, lúc này thấy Lục Yến Sanh nhìn chằm chằm vào cái ná thun của mình, lập tức giấu ra sau người, cậu bé không nỡ tặng cho người khác đâu.
Đi được hai bước, cậu bé quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Lục Yến Sanh vẫn đang nhìn… cái ná thun của mình với vẻ lưu luyến?
Cậu bé dằn lòng quay đầu đi không nhìn nó nữa, tuyệt đối không tặng cho nó.
Đây là trí thức Cố tặng cho mình!
Nhưng mà… Lục Yến Sanh cũng thật đáng thương quá.
Mẹ nó đã nói muốn bỏ nó ở đây.
Mẹ nó còn nói muốn ly hôn với cha nó nữa.
Nó không có cha cũng không có mẹ, như thế phải đáng thương cỡ nào.
Tiểu Lĩnh nghĩ thôi mà hốc mắt mình cũng đỏ hoe chỉ chực khóc, cuối cùng cậu bé dừng bước chân, chậm rì rì quay đầu lại, chạy bịch bịch về phía Lục Yến Sanh.
Lục Yến Sanh đã theo mẹ cùng đi qua một bên, bọn họ đặc biệt qua đây chặn gia đình Lâm Tô Diệp.
Lúc này có người túm lấy tay của nó, nó vừa định dùng sức vung ra lại phát hiện trong lòng bàn tay mình bị nhét vào một cái ná thun.
Lục Yến Sanh lập tức sững sờ.
Nó nhìn ra được Tiểu Lĩnh rất quý trọng ná thun này, vẫn luôn nắm trong tay không buông.
Nó cũng muốn có thứ mà mình vẫn luôn nắm trong tay, nó không muốn cha mẹ ly hôn, không muốn mất đi bất cứ người nào cả, nhưng nếu bọn họ muốn ly hôn, nó sẽ mất đi một người.
Nó quật cường không cần, cũng không cần người ta thương hại!
Nhưng trái tim non trẻ lại khao khát tình yêu, ao ước được người khác thật sự quan tâm mình.
Nếu là trước kia, nó chắc chắn cho dù có thích, cho dù có muốn chạm vào đến đâu cũng sẽ cố tình vung ra một cách ghét bỏ, lớn tiếng trách móc đối phương phiền phức.
Nhưng bây giờ nó lại không nói nên lời, cổ họng nó nghẹn lại.
Tiểu Lĩnh đặt cái ná thun trong tay Lục Yến Sanh với vẻ lưu luyến không rời, mình còn nắm không nỡ buông tay: “Lục Yến Sanh, đây là cái ná thun mà tớ thích nhất, tặng cho cậu đó, cậu nhất định phải thật quý trọng nó, không thể xấu tính như vậy nữa đâu đấy. Người xấu tính mọi người đều sẽ không thích, mọi người đều thích người thích cười thích nói, nếu như cậu không thích nói chuyện cũng không thích cười giống như Đại Quân thì ít nhất tính tình của cậu cũng phải tốt.”
Cậu bé cười khì khì, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Lục Yến Sanh nhìn cậu bé, trong nháy mắt này nó cũng bị rung động.
Nó chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cũng không biết cảm giác này là gì, chỉ là… muốn khóc.
Tối qua cha lái xe cả đêm chạy tới đây, cha ở bên ngoài nói chuyện với mẹ, mới đầu còn nhỏ giọng nhưng sau đó bắt đầu cãi nhau.
Mẹ nói muốn ly hôn nhưng cha không đồng ý.
Bọn họ lại cãi nhau chuyện của bà nội và cô, rồi lại cãi đến những chuyện vớ vẩn khác nữa.