Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389. Đau Lòng Tiếc Của 4

Chương 389. Đau lòng tiếc của 4 Chương 389. Đau lòng tiếc của 4

Chương 389: Đau lòng tiếc của 4

Bọn họ cho rằng nó đã ngủ rồi nhưng thật ra nó vẫn nghe thấy.

Nó cắn chặt góc chăn, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Sáng nay cha còn muốn qua đây xin lỗi mọi người nhưng mẹ không chịu cho cha xuất hiện, nói quá mất mặt.

Đột nhiên, nó rất muốn đổi cha mẹ.

Cha mẹ của nhóc da đen này chắc chắn rất yêu rất thương cậu bé, cho nên cậu bé lắm mồm như vậy cũng không bị ăn đòn.

Nó rưng rưng nước mắt lại không chịu rơi, nó nắm chặt ná thun, lại lấy một cái huy chương chim hòa bình trong túi áo mình ra, đó là cái cha tặng cho nó.

Nó đặt vào trong tay Tiểu Lĩnh: “Cái này tặng cho cậu.”

Tiểu Lĩnh không biết quý trọng đồ vật, chỉ cảm thấy chơi vui thì nhận, lại lưu luyến không rời buông cái ná thun trong tay ra: “Cậu nhất định phải thật quý trọng nó đó, bình thường phải kéo nhiều một chút, dùng tay nhỏ của cậu làm trơn nó, dây cao su hỏng có thể thay.”

Lục Yến Sanh nở nụ cười, nước mắt cũng chảy ra: “Đương nhiên tớ biết, tớ cũng không phải tên ngốc!”

Tiểu Lĩnh cười hì hì.

Lục Yến Sanh hỏi cậu bé: “Nhà cậu ở đâu?”

Bên đó Lâm Tô Diệp vốn đã sốt ruột, chỉ hận không thể vớt Tiểu Lĩnh lên chạy ngay đi, tặng đồ thì tặng đồ, hai đứa còn ríu rít cái gì nữa?

Lại còn tự giới thiệu, có cần mua hương nến kết bái anh em cho hai đứa bây luôn không?

Đừng có dài dòng nữa!

Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, Tô Vân Hề cũng không ngắt lời hai đứa trẻ mà chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn với vẻ mặt phức tạp.

Tiểu Lĩnh báo địa chỉ nhà mình một lần, nói xong còn rất sắc bén bảo: “Cậu khỏi cần viết thư cho tớ, tớ sẽ không viết thư đâu.”

Buồn cười, ngoại trừ viết cho cha ra cậu bé mới không phí sức viết cho người khác đâu.

Trong lòng cậu bé cất giấu một chút hy vọng xa vời, nếu như Lục Yến Sanh chơi đủ rồi có thể trả lại cái ná thun cho mình, đến khi đó lại dựa theo địa chỉ này gửi về.

Cậu bé quan tâm hỏi: “Cậu không cần ghi lại sao?”

Lục Yến Sanh đọc lại một lần: “Chỉ một địa chỉ như vậy, tên ngốc mới không nhớ được.”

Tiểu Lĩnh: “…” Tớ tặng cậu ná thun mà cậu còn mắng tớ như vậy, cậu nói địa chỉ nhà cậu một lần coi, tớ cũng không nhớ nổi!

Lục Yến Sanh giang tay ôm Tiểu Lĩnh: “Cảm ơn cậu, Tiết Vân Lĩnh.”

Tiểu Lĩnh: “Eo, buồn nôn chết đi được.”

Cậu bé tạm biệt… cái ná thun của Lục Yến Sanh với vẻ lưu luyến không rời.

Nhìn Tô Vân Hề và Lục Yến Sanh rời đi, Tiểu Lĩnh thở dài, vỗ ngực mình, ôi chao đột nhiên thấy đau lòng quá, ngực trống rỗng là sao ta?

Hu hu, ná thun của mình, mình hối hận quá, mình không muốn tặng cậu cho người khác đâu, mình không muốn làm người tốt, hu hu, mình muốn về nhà.

“Oa…” Lực nhẫn nại của cậu bé cùng lắm chỉ duy trì được hai phút, cảm xúc vừa tới đã không nhịn được mà bật khóc.

Bà Tiết vội vàng khuyên: “Ôi cháu trai, thật là một đứa trẻ mềm lòng lương thiện, thấy người ta đáng thương còn an ủi người ta, nhìn mà thấy cảm động quá.” Bà ta cũng lau nước mắt: “Bà già nhà bà cũng khóc luôn rồi.”

Xung quanh có những hành khách khác không vội cũng nhìn mà khóc, nhao nhao nói tình bạn của trẻ con thật cảm động.

Lục Yến Sanh vừa đi cùng mẹ vừa quay đầu nhìn Tiểu Lĩnh, phát hiện ra cậu bé khóc rất đau lòng, nó cũng lặng lẽ rơi nước mắt.

Nó không ngờ mình và Tiết Vân Lĩnh chỉ gặp mặt một lần, nói vài câu với nhau mà cậu bé đã nhớ mình, muốn làm bạn với mình. Cậu bé tốt với mình như thế, tặng mình cái ná thun yêu nhất, lúc chia tay còn khóc đau lòng như vậy.

Cậu bé tốt với mình không phải vì ông nội cũng không phải vì ông ngoại, mà chỉ vì mình thôi.

Mình… đã có một người bạn thật lòng thật dạ thích mình sao?

Cho dù cha mẹ không cần nó, nó vẫn có người thích sao?

Nó nắm cái ná thun, thầm thề rằng nhất định sẽ trân trọng, trở về tìm người làm một cái mới, đến khi đó gửi cho Tiết Vân Lĩnh.

Lâm Tô Diệp lau nước mắt cho Tiểu Lĩnh: “Được rồi, đừng khóc nữa, nhiều người như vậy đang nhìn con đó.”

Tiểu Lĩnh khóc càng đau lòng hơn.

Cái ná thun của con, trí thức Cố, cháu có lỗi với chú, đại ca, con có lỗi với dây cao su mà đại ca cho.

Đại Quân nhìn cậu bé, lạnh nhạt bảo: “Không phải còn nhiều dây cao su như vậy sao, về làm lại cái khác, đã tặng cho người ta rồi mà còn tiếc của, muộn rồi.”

Lâm Tô Diệp: “…”

Đôi mắt của Tiểu Lĩnh sáng ngời: “Đúng ha, sao em lại quên mất chuyện này chứ.” Cậu bé vỗ đầu một cái, cười đáp: “Thật đúng là đầu gỗ, không nhớ ra ngay được.”

Bà Tiết vội vàng ngăn không cho cậu bé đánh vào đầu, đánh nữa sẽ ngốc mất.

Tiểu Lĩnh thở dài nói: “Ôi, cái đầu này không thể dùng nữa.”

Chỉ biết đầu nóng lên, vừa xúc động đã làm ra chuyện, sau đó lại hối hận.

Ôi, không thể dùng nữa.

Bình Luận (0)
Comment