Chương 390: Nghĩ thông
Lục Yến Sanh theo mẹ ra khỏi trạm, chỉ thấy cha đứng bên ngoài đợi bọn họ.
Có vài nhân viên công tác thò đầu ra nhìn, thấy bọn họ thì thầm nói nhỏ phỏng chừng đang nói chuyện phiếm gì đó.
Lục Đông Thành mang vẻ mặt đau khổ: “Vân Hề, em có thể bình tĩnh một chút được không, đừng kích động.”
Tô Vân Hề: “Tôi không kích động, bây giờ tôi đang bình tĩnh nhất từ trước đến nay, Lục Đông Thành, chúng ta không thể cứ mãi như thế này được.”
Bọn họ chìm đắm trong ân oán đau khổ của mình mà xem nhẹ con cái, thậm chí khiến người xa lạ gặp được trên đường đều chê cười, khinh thường, đồng cảm với con của bọn họ.
Vừa rồi khi cô ta nhìn thấy Tiết Vân Lĩnh tặng cho con trai cái ná thun, trên mặt con trai lộ ra vẻ mừng rỡ và biết ơn đó, đột nhiên cô ta cảm thấy mình thật thiếu trách nhiệm.
Cô ta cãi nhau với mẹ chồng và chị chồng làm gì?
Cuộc sống tốt của cô ta không trải qua, tại sao cứ phải cãi với bọn họ?
Đã bao lâu rồi cô ta chưa ở bên các con, không nói chuyện cười đùa với bọn trẻ?
Lục Đông Thành: “Nếu chúng ta ly hôn em kêu hai cha phải làm thế nào đây? Trở thành trò cười sao? Còn cả Tiểu Sanh và Tiêu Tiêu nữa, khiến bọn trẻ không thể đoàn tụ sao?”
Tô Vân Hề dựng thẳng đôi mày liễu: “Tiểu Sanh và Tiêu Tiêu đều theo tôi, đương nhiên hai đứa nó có thể đoàn tụ.”
Lục Đông Thành nhíu mày: “Em nói lý một chút đi.”
Tô Vân Hề cất cao giọng: “Muốn ở đây cãi nhau sao?”
Lúc này Lục Yến Sanh ngẩng đầu nhìn hai người họ: “Tại sao con phải theo cha mẹ? Con chẳng theo ai hết, một mình con cũng được!”
Cậu bé siết chặt ná thun, chạy đi mà không hề quay đầu lại.
Lục Đông Thành và Tô Vân Hề vội vàng đuổi theo nó.
Lục Đông Thành bế nó lên: “Con trai, đừng giận lẫy giống mẹ con.”
Tô Vân Hề lập tức nổi giận: “Sao lại giống tôi? Rõ ràng là giống mẹ anh!”
Lục Yến Sanh: “Đừng cãi nhau nữa!”
Hai người sững sờ, đồng thời cưỡng chế nuốt lời định cãi ra xuống.
Lục Yến Sanh: “Cha mẹ thích ly hôn hay không, đến lúc đó cho con một ngôi nhà, con sẽ tự mình sống. Nếu như cha mẹ muốn thì định kỳ tới thăm con, cùng nhau tới cũng được mà xếp hàng tới cũng được.”
Đột nhiên nó dường như đã trưởng thành, cũng không cầu xin bọn họ đừng ly hôn, đừng vứt bỏ nó!
Nó muốn bỏ bọn họ!
Hai vợ chồng ngược lại đều sững sờ.
Cả ngày bọn họ cãi chuyện của mình mà bỏ qua cảm giác của con, không hay biết cũng không cảm giác được con đã trưởng thành rồi, bị ép trải qua nhiều chuyện cũng lĩnh ngộ nhiều hơn những đứa trẻ cùng trang lứa.
Đột nhiên Tô Vân Hề cảm thấy rất mệt, cãi rất mất sức, cô ta bảo: “Không ly hôn cũng được.”
Lục Đông Thành: “Chỉ cần không ly hôn, anh sẽ từ từ nói với mẹ và chị cả…”
“Khỏi cần!” Tô Vân Hề ngắt lời anh ta: “Không cần nói gì với bọn họ hết, chúng ta không ly hôn nhưng chia nhà. Anh có thể về nhà bọn họ, cũng có thể tới nhà chúng ta, nhưng ở nhà của chúng ta tôi làm chủ, bọn họ không thể tùy tiện tới. Nếu như anh đồng ý thì như vậy, nếu không đồng ý vậy ly hôn.”
Cô ta đã nghĩ thông rồi, trong một gia đình chỉ có thể có một nữ chủ nhân quyết định.
Mẹ chồng làm chủ nhà, con dâu sẽ nghe theo bà ta, con dâu làm chủ nhà vậy mẹ chồng phải lùi ra sau màn, nếu như còn muốn nhảy ra giành quyền vậy chắc chắn gia đình sẽ không hòa thuận.
Nếu mẹ chồng không chịu lùi ra sau màn mà cứ kiên quyết muốn quản chuyện nhà con trai vậy cô ta chỉ đành ly hôn.
Tô Vân Hề: “Cứ quyết định như vậy đi, anh về nhà từ từ suy nghĩ, nếu như có thể chấp nhận thì đến chỗ cha tôi đón chúng tôi, nếu như không thể chấp nhận thì qua đó bàn ly hôn.”
Nói xong cô ta dẫn Lục Yến Sanh rời đi.
Sau khi lên tàu hỏa, Lâm Tô Diệp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng cách xa gia đình nam chính.
Trong loa xe lửa phát tiếng nhạc thoải mái và nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng trong trẻo của nhân viên tàu hỏi có cần thuốc không, cần may quần áo không khiến Lâm Tô Diệp nghe được mà vô cùng kiên định.
Một chuyến tàu này phải gần trưa ngày mai mới đến nhà ga huyện Thạch Môn, bọn họ mua là vé giường nằm, có thể ngủ ngon một giấc.
Lâm Tô Diệp thấy cô út không buồn ngủ mới kêu cô ấy trông Toa Toa, còn mình ngủ một giấc trước.
Không ngờ ngày thứ hai xe lửa vừa đến trạm, Tiểu Địch đã ở đó đợi.
Anh ta cười vô cùng rạng rỡ: “Bác gái, chị dâu, đến trạm rồi!”
Anh ta vội vàng giúp cầm đồ.
Thấy cô út gánh hai đòn hành lý to bự xuống, anh ta còn muốn duỗi tay tới giúp.
Cô út: “Anh không cầm được đâu.”
Tiểu Địch nghĩ đến đống bánh nặng trịch đó lại rất thức thời nhường đường, giúp Lâm Tô Diệp và bà Tiết cầm những đồ khác.