Chương 391: Sẽ không để ý
Tiểu Địch nói chiều hôm qua sau khi bọn họ lên tàu, trạm trưởng đã nhận được cuộc gọi kêu hôm nay bọn họ tới đón người xuống tàu.
Bà Tiết nói với Lâm Tô Diệp: “Cô nhìn xem, đứa trẻ Tần Kiến Dân này thật đáng tin, người không ở quân khu vẫn sắp xếp ổn thỏa cho chúng ta.”
Lâm Tô Diệp: “Đúng, rất tốt, cho nên bây giờ là con thứ ba của mẹ đó.”
Cũng không biết chú ba ở nhà thế nào rồi, cầu mong cậu ta thành thật một chút, đừng làm chuyện khiến người tức giận, bằng không nếu Minh Xuân đánh cậu ta sẽ còn đáng sợ hơn trước.
Lâm Tô Diệp cũng biết cô út đi một chuyến tới bộ đội còn lợi hại hơn cả trước đây.
Cô cảm thấy cô út ra ngoài đi lại tốt hơn ở nhà, ít nhất cũng không có lần nào nửa đêm tỉnh lại đòi đánh lưu manh.
Điều lúng túng là một chuyến này bọn họ trở về mang quá nhiều đồ, xe Jeep mà Tiểu Địch mượn hoàn toàn không chứa nổi bọn họ và hành lý.
Trên nóc xe này không có khung nên không đựng được hành lý cỡ lớn.
Cuối cùng anh ta chạy tới bộ phận chuyển hàng ở nhà ga mượn một chiếc xích lô có bàn đạp, lại mướn công nhân dỡ hàng đạp xe xích lô giúp bọn họ chuyển hành lý.
Cô út muốn nói mình có thể đạp xe xích lô.
Tiểu Địch ngại ngùng đáp: “Nếu như vậy lúc trở về lại không có ai đạp xích lô.”
Cô út vừa nghĩ thấy cũng đúng, mình quên mất.
Bọn họ kêu tài xế xích lô xuất phát trước, Tiểu Địch thì lại dẫn bọn họ tới nhà ăn ở trạm ga ăn cơm sau đó mới về nhà.
Để chăm sóc bà Tiết có hơi say xe Jeep, Tiểu Địch cố hết sức lái chậm một chút, vững một chút.
Khi xe Jeep đi ngang qua Đại Dương Loan, Lâm Tô Diệp kêu Tiểu Địch rẽ vào đợi công nhân dỡ hàng phía sau.
Lúc này nông thôn đang bận vụ thu hoạch, đám trẻ cũng được nghỉ vụ thu hoạch hơn một tháng.
Các giáo viên không cần đi dạy, Triệu Tú Phân cũng phải dẫn các học sinh tiểu học đi ra đồng giúp thu hoạch, hoặc là ở trường học giúp phơi lương thực, ngày âm u đổ mưa còn phải cất vào trong phòng học, đợi phơi khô thì có thể giao lương thực nộp thuế.
Lúc này Triệu Tú Phân đang dẫn một nhóm học sinh ở trường học tách hạt ngô, mùa thu sương dày, buổi tối phải dùng đệm cỏ phủ lên, nếu như ướt sẽ dễ mốc và mọc mầm.
Lâm Tô Diệp tặng cho cô ta một ít hạt dẻ rang đường mang về.
Đầu bếp cũng không nỡ bỏ quá nhiều đường, dù sao đường cũng quý giá, bỏ đường vào cho có vị ngọt là được.
Triệu Tú Phân thấy đám người Lâm Tô Diệp cũng rất vui mừng: “Chị dâu, các chị về rồi! Buổi trưa tôi còn nói với trí thứ Cố chắc hẳn các chị cũng sắp về rồi.”
Vốn nói đi mười ngày giờ đã hai mươi ngày rồi.
Lâm Tô Diệp hỏi có phải trí thức Cố đang ở điểm thanh niên trí thức không.
Triệu Tú Phân: “Giờ này đã về rồi đấy ạ.”
Ban ngày các thanh niên trí thức cũng đi thu hoạch, Cố Mạnh Chiêu ngoại trừ chăm sóc gia súc cũng phải đi thu hoạch bông và bẻ ngô, rất bận rộn.
Lâm Tô Diệp nói đi tới tặng một ít đồ ăn cho Cố Mạnh Chiêu.
Cô kêu cô út giúp cô gói đồ, cho nhiều một chút để anh ta chia cho các trí thức một ít, coi như là nhân tình.
Hai bé trai đã được một khoảng thời gian chưa gặp trí thức Cố cũng thấy rất nhớ anh ta, vừa xuống xe đã chạy vào điểm thanh niên trí thức.
Bà Tiết vì Cố Mạnh Chiêu đã từng cứu mình cũng đi qua thăm và nói chuyện.
Khi chạy đến bên ngoài hàng rào điểm thanh niên trí thức, Tiểu Lĩnh đột nhiên phanh gấp: “Ôi chao, không được.”
Đại Quân: “Trí thức Cố sẽ không để ý.”
Tiểu tử này tiếc cái ná thun đã tặng đi, đau lòng hết cả đường đi, chỉ mong Lục Yến Sanh người ta chơi chán rồi sẽ trả cho mình, còn muốn làm cái mới gửi qua cho Lục Yến Sanh để Lục Yến Sanh gửi lại cho mình, nghe qua còn không phải làm khổ bưu điện sao, không có khả năng thành hiện thực.
Hai người bọn trẻ vừa định vào trong sân đã nghe thấy bên trong phòng truyền tới tiếng nói quái gở của Tào Chí Đức.
“Tôi nói này Cố Mạnh Chiêu, cậu có thể đừng làm bộ làm tịch như vậy được không? Phạm Tuệ Lan người ta có chỗ nào không xứng với cậu? Cậu là người có văn hóa nhưng văn hóa làm cơm ăn được sao? Cha của Phạm Tuệ Lan người ta là đội trưởng đội sản xuất, hai anh trai một người là phó chủ nhiệm trị an của đại đội, một người là kế toán đội sản xuất, công điểm kiếm được trong nhà đều ăn không hết.”