Chương 392: Khinh người quá đáng
Giọng nói của Cố Mạnh Chiêu vẫn dịu dàng và ôn hòa như cũ: “Tôi rất chắc chắn đã từng nói tôi không có ý đó với cô ấy, cũng không muốn kết hôn, làm phiền cậu đừng nhắc lại nữa.”
Tào Chí Đức nổi giận: “Cố Mạnh Chiêu! Cậu thật không biết thức thời!”
Cố Mạnh Chiêu: “Tào Chí Đức! Cậu cảm thấy đồng chí Phạm Tuệ Lan tốt như vậy tại sao cậu không lấy cô ấy? Là cậu không muốn sao?”
Tào Chí Đức: “Cố Mạnh Chiêu, cậu đừng có khinh người quá đáng!”
Ngược lại anh ta muốn cưới đấy nhưng Phạm Tuệ Lan người ta không nhìn trúng anh ta, chẳng lẽ anh ta lại thừa nhận? Đương nhiên anh ta không thừa nhận rồi!
Chính là anh ta không muốn! Thì đã sao?
Anh ta không nhịn được mà móc mỉa: “Cậu đừng có mơ mộng hão huyền nữa, cha mẹ cậu mắc vấn đề nghiêm trọng, cả đời này cũng không có khả năng được sửa lại án sai. Cha mẹ cậu không sửa lại án sai thì cậu cũng chỉ là gia đình thuộc năm phân tử loại xấu đó, làm sao Tiết Minh Xuân người ta có khả năng nhìn trúng cậu được.”
“Tào Chí Đức!” Cố Mạnh Chiêu thật sự nổi nóng, hầm hầm giận dữ: “Cậu còn bịa đặt sinh sự nữa thì tôi sẽ đi báo cáo với chủ nhiệm trị an về cậu. Đồng chí Tiết Minh Xuân chỉ vì tôi cứu mẹ cô ấy nên giúp tôi gánh nước vài lần mà cậu đã bắt đầu bịa đặt. Tôi đã nói hai lần rồi nhưng cậu vẫn bịa đặt tiếp, sao cậu lại bỉ ổi như vậy?”
Xưa nay Cố Mạnh Chiêu ôn hòa, từ nhỏ được giáo dục khiến anh ta cho dù là suy nghĩ hay là cách làm việc đều lộ ra một vẻ nhã nhặn như sinh ra đã có, xưa nay chưa từng nghiêm nghị với người như vậy.
Tào Chí Đức bị anh ta dọa giật nảy mình, cũng chột dạ đuối lý, ngược lại không dám nói thêm gì nữa mà đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh ta vừa ra ngoài đã đối diện với hai bé trai đứng ở cửa, phía sau bọn họ là Tiết Minh Xuân đang bế Toa Toa, Lâm Tô Diệp và bà Tiết đứng bên cạnh cô ấy.
Sắc mặt của Tào Chí Đức trắng bệch, vội giải thích: “Không, không phải như vậy, tôi không bịa đặt…”
“Bốp!” Cô út giơ tay đấm một quyền vào mặt anh ta, cô ấy cũng không dùng sức nhưng đủ đánh cho mũi của Tào Chí Đức đau nhức, sau hai giây đã có hai dòng máu mũi chảy ra.
Toa Toa ngồi trong lòng cô út vốn thò bàn tay nhỏ tới cũng nóng lòng muốn thử, muốn học theo tung một quyền, nhưng thấy mũi anh ta chảy máu cô bé lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Êu…”
Nhưng lại không hề sợ chút nào.
Nhìn thấy cả gia đình Lâm Tô Diệp, Tào Chí Đức cũng không dám nói gì, cho dù bị cô út đấm cũng ôm mũi chấp nhận, ai kêu anh ta miệng tiện đâu.
Anh ta xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong, ôm mũi chạy ra bên bờ sông rửa mũi.
Tiểu Lĩnh hô với bóng lưng của anh ta: “Trí thức Tào, sau này chú phải để ý đi nha.”
Nghe thấy động tĩnh của bọn họ, Cố Mạnh Chiêu lập tức đi ra, mừng rỡ nói: “Mọi người đi thăm người thân về rồi sao?”
Lâm Tô Diệp: “Đúng, vừa mới về Đại Dương Loan thôi, qua đây tặng chút đồ cho trí thức Cố.”
Trước đó cô lấy một ít hạt dẻ rang đường, một ít hạt dưa rang còn có một ít hạch đào để cho trí thức Cố, ngoài ra còn cho anh ta một hộp thịt đóng hộp nữa.
Cố Mạnh Chiêu: “Chị dâu, quá nhiều rồi, hạt dưa là đủ rồi.”
Tiền và phiếu lương mà anh ta mượn trước đó đến bây giờ vẫn chưa trả, làm sao có thể lấy thêm được.
Bà Tiết: “Trí thức Cố, cháu cứ cầm đi, thứ này phải ăn nhanh, ăn không hết sẽ biến vị, bọn thím là mang về chia nhau mà.”
Lúc này Cố Mạnh Chiêu mới nhận, lát nữa chia cho các thanh niên trí thức một phần.
Anh ta quan sát hai bé trai rồi cười bảo: “Mới hai mươi ngày thôi mà hai đứa đã lớn hơn rồi.”
Đại Quân trông càng chín chắn hơn, đứa trẻ này vốn không thích nói chuyện, vững vàng ổn định, luôn có thể mang đến cho người một loại cảm giác càng ngày càng trầm tĩnh và trí tuệ.
Tiểu Lĩnh thì trông lại đen hơn, cũng càng linh động hơn, trong đôi mắt đen láy đó giấu vẻ giảo hoạt, cảm giác cậu bé sẽ lập tức nghịch ngợm bất cứ lúc nào.
Toa Toa cũng lớn hơn một chút, gương mặt non nớt mũm mĩm trông càng láng mịn hơn, hai gò má trắng phúng phính nhún tưng tưng theo từng động tác, vô cùng đáng yêu.
Ừm, có thể thấy cơm nước ở bộ đội rất ngon.
Bọn họ ngồi xuống nói chuyện vài câu.
Lâm Tô Diệp kêu hai bé trai ngày mai bắt đầu theo trí thức Cố thu hoạch hoặc là tới trường với cô Triệu.
Hiển nhiên hai bé trai muốn theo trí thức Cố hơn.
Lâm Tô Diệp không muốn ngồi lâu hơn nên tạm biệt.