Chương 393: Tặng quà
Khi Tiểu Lĩnh đi đến cổng, tràn đầy vẻ hối lỗi nói với Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, cháu phải thừa nhận với chú một chuyện.”
Cố Mạnh Chiêu đáp lại một cách ôn hòa: “Phạm lỗi sao? Không sao, chỉ cần cháu không bị thương cũng không làm hại đến ai, vậy không phải là lỗi lầm, không cần sợ, cũng không cần xấu hổ.”
Cố Mạnh Chiêu làm người ôn hòa lại dịu dàng, luôn không khiến người khác khó xử, theo quan điểm của anh ta chỉ cần không liên quan đến vấn đề giới hạn thì đều có thể bỏ qua, càng huống chi anh ta thích hai bé trai như thế, chỉ cần bọn trẻ không giết người phóng hỏa chặn đường cướp của, theo anh ta thấy cũng không phải chuyện gì lớn.
Tiểu Lĩnh lập tức nhỏen miệng cười: “Trí thức Cố, vậy chú có thể giúp cháu làm một cái ná thun khác được không?”
Cố Mạnh Chiêu bật cười ha ha: “Cái cũ thi đấu với người ta ở bộ đội chơi hỏng rồi sao?”
Tiểu Lĩnh lắc đầu: “Cháu thi đấu với người ta toàn thắng thôi đó, dây cao su hỏng rồi đại ca của cháu đã đổi cái mới cho cháu.” Cậu bé lấy một đống dây cao su loại tốt trong cặp sách ra: “Đáng tiếc chỉ còn lại dây cao su thôi ạ.”
Cố Mạnh Chiêu buồn cười: “Được, lát nữa chúng ta tìm xung quanh xem có tìm được một cành cây tốt hoặc là gỗ để khắc ra một cái chạc hay không.”
Tiểu Lĩnh chỉ vào cây hòe bên cạnh: “Trí thức Cố, cái chạc cây đó được không ạ?”
Cậu bé dùng ngón tay ra dấu một chút, có vẻ sẽ rất làm nên chuyện.
Cố Mạnh Chiêu đáp: “Cây hòe, cây dương, câu ngô đồng bình thường đều không được vì chất gỗ không đủ cứng, du mọc, còn mấy loại cây như cây du và cây táo ngược lại cũng được, đủ cứng cũng đủ dẻo.”
Tiểu Lĩnh vừa nghe đã nổi lên hứng thú: “Vậy cái nào tốt nhất ạ?”
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Bất cứ chuyện gì cũng đừng đòi hỏi phải nhất, thế giới rộng lớn không chuyện kỳ lạ nào không có, nào có cái tốt nhất chứ? Tìm một cái thích hợp mới là tốt nhất.”
Anh ta nghĩ ngợi: “Ra sau núi không biết có cây lê gai mọc dại và cây thác đổ không, lát nữa tìm xem sao.”
Tiểu Lĩnh nói ngày mai sẽ cùng anh ta đi thu hoạch vụ mùa, phải rảnh mới đi tìm được.
Bà Tiết vừa vặn nghe thấy bọn họ nói sau núi mới cười bảo: “Không rời khỏi cổng nhà còn nghĩ chúng ta cũng là lưng núi mặt thủy, môi trường rất đẹp, nhưng đi vào núi nhìn ngắm rồi nơi này của chúng ta cũng chỉ là một gò đất.”
Núi lớn của người ta liên miên nhấp nhô, đi vào cũng không ra được.
Sau núi nhà mình đột nhiên nổi lên một khối, cao cũng không cao được đến đâu, nhưng hoa cỏ cây cối ở nhà mình cũng phong phú, cách ba bốn dặm về phía đông chính là biển, nhiệt độ cũng thoải mái.
Ôi, đi ra ngoài ở rồi cảm thấy vẫn là ở nhà tốt hơn, nếu không sao lại nói lá rụng về cội chứ?
Đợi công nhân dỡ hàng đạp xe xích lô qua, Lâm Tô Diệp nói với anh ta một tiếng, sau đó cùng đi tới Tiết Gia Đồn.
Lâm Tô Diệp còn đang nói chuyện với người quen gặp được, bà Tiết nhìn thấy bí thư Dương đang định đi tới bên này mới vội vàng giục: “Đi đi đi, mau về nhà!”
Bà ta vọt cái chui thẳng vào trong xe, phủ cái khăn tay lên đầu, nghiêng người ở đó giả bộ say xe.
Bí thư Dương nghe người ta nói xe Jeep qua đây đã biết là gia đình Lâm Tô Diệp về nhà, lập tức từ bên đại đội tới đây xem sao, muốn nói chuyện với bà Tiết vài câu.
Ông ta thấy Lâm Tô Diệp đang trò chuyện với người ta nên cũng không quấy rầy, mà quay đầu tìm bà Tiết, thấy bà ta dựa người trong xe cũng lập tức đi qua.
Lần này ông ta học khôn rồi, nghiêng người thò đầu tới gõ cửa sổ xe hỏi: “Em gái, vẫn còn say xe sao?”
Vừa rồi bà Tiết còn tinh thần phơi phới nhưng lúc này trông không ổn nữa rồi, bà ta phất tay với vẻ khó chịu, có hơi vô lực bảo: “Bí thư Dương hả, thật ngại quá, thể trạng tôi không tốt.”
Bí thư Dương quan tâm hỏi han bà ta vài câu: “Sau này mang ít thuốc say xe đi, tôi đi họp nghe người ta nói có thuốc.”
Bà Tiết: “Sau này cũng không ra ngoài nữa.”
Bí thư Dương: “Tôi tặng chút quả chín cho bà, ăn cái này vào mát ruột mát gan.”
Trong các ngôi nhà cũ ở trong thôn đều có một hai cây ăn quả mà ông cha truyền lại như vậy, nhưng người bình thường không chăm sóc được cũng không có thuốc trừ sâu, rất dễ bị sâu cắn chết.
Nhà của bí thư Dương có cây lê to còn có một cây lựu, vì ông ta có thể lấy được thuốc trừ sâu để phun cho nên ây ăn quả trong nhà ông ta phát triển rất tốt.
Bà Tiết vội vàng nói không cần.