Chương 394: Đừng khách sáo
Lúc này Lâm Tô Diệp đi qua thấy bí thư Dương cũng lấy một ít hạt dẻ cho ông ta, dù sao trước đó người ta cũng đã giúp chuyện của Hồ Quế Châu và Cố Mạnh Chiêu, mình thể hiện một chút cũng là nên làm thôi. Tuy rằng hạt dẻ rang đường nhưng lại không có đường gì cả, cho nên bí thư Dương dùng vạt áo đựng.
Ông ta đợi sau khi xe Jeep rời đi, vui vẻ trở về nhà nói với con dâu cả: “Vợ thằng cả, hái một túi lê trên cây cho cha.”
Vợ con trai cả nhìn bộ dáng đó của ông ta cũng biết là có chuyện rồi.
Một cây ăn quả này lão bí Dương vẫn luôn có tính toán, cũng không cho phép người tùy tiện động vào.
Cô ta lên cây hái vài quả, thấy lão bí thư vẫn cho hái tiếp lại hái mười quả xuống.
Đầy ắp cả một sọt.
Lão bí thư đổ hạt dẻ vào trong cái chậu sành đất rồi bưng sọt định đi.
Con dâu cả vội ngăn ông ta: “Cha, người ta vừa mới về, đến nhà nhất định phải dọn dẹp một chút, đang loạn như thế không thích hợp để đi.”
Bí thư Dương sững sờ, ồ, quên mất chuyện này, được, ngày mai đi.
Lại nói gia đình Lâm Tô Diệp ngồi xe Jeep đến Tiết Gia Đồn cũng không thiếu được lại dẫn tới một trận chấn động.
Giờ đang là lúc các xã viên bận việc thu hoạch, sau khi nhìn thấy xe Jeep người lớn và trẻ con đều vây tới xem với vẻ rất ngưỡng mộ.
Lâm Tô Diệp cầm hạt dưa và hạt dẻ cho mọi người xung quanh nếm thử, cũng không nhiều, mỗi người chỉ một nắm nhỏ, ăn lấy hương lấy hoa cũng đều vui vẻ cả.
Người lớn và trẻ nhỏ đều rất vui mừng, nhao nhao nhận lấy, có người cười bảo: “Giống như năm đó kết hôn ấy, ha ha.”
Lâm Tô Diệp nhìn thấy Tiết Minh Lưu và kế toán đứng ở nơi đó mới gọi bọn họ tới: “Minh Lưu, anh kế toán, mau qua đây cầm cái này về đi.”
Cô đựng nhiều hơn cho hai người một chút, dùng cái sọt nhỏ để đựng, kêu bọn họ cầm về chia cho người nhà nếm thử, dù sao đây cũng là vật hiếm có từ bên ngoài tới, mọi người đều thấy mới mẻ.
Tiết Minh Lưu vốn trốn ở một bên nhìn, lúc này bị điểm danh mặt lập tức đỏ bừng cả lên.
Kế toán nhìn thấy mới chọc vào người anh ta: “Vẫn còn đỏ mặt hả?”
Tiết Minh Lưu: “Em có thể kiểm soát được chắc?”
Nếu như em có thể kiểm soát được còn không phải sẽ không đỏ mặt nữa hay sao?
Vì vội nấu cơm, đám người Lâm Tô Diệp vừa về còn phải dọn dẹp nên mọi người náo nhiệt một lúc cũng nhanh chóng tản đi.
Lâm Tô Diệp muốn giữ Tiểu Địch và công nhân bốc hàng ở lại ăn cơm, hai người họ lại không chịu, cô lấy năm xu tiền trả cho công nhân rồi lại lấy ít đồ ăn cho Tiểu Địch.
Công nhân nhận tiền, còn Tiểu Địch lại sống chết không chịu nhận.
Tiểu Địch: “Chị dâu, chị tuyệt đối đừng khách sáo, có chuyện đi vào huyện nhất định phải tới tìm tôi.”
Anh ta vội vàng xua tay lái xe chạy đi.
Lâm Tô Diệp thu dọn giường đất mình ngủ một chút, kiểm tra tủ quần áo và hộp tiền, tất cả vẫn bình yên vô sự, anh ba Tiết qua đây ngủ canh nhà nên cũng không có người nào dám tới trộm.
Anh cả Tiết và anh ba Tiết tan làm trở về, nghe nói mẹ và gia đình em dâu đã về cũng vội vàng chạy tới đây giúp, hai người bận trong bận ngoài, cho heo ăn cho gà ăn, quét sân, gánh nước.
Vốn dĩ Tôn Triển Anh qua đây cho heo ăn gà ăn, nhưng cô ta thấy anh ba Tiết ở nơi này giống như trước đây Lâm Tô Diệp trợ cấp cho anh ba Tiết ăn cơm mà không cần anh ta tự mình làm việc, mới kêu anh ta phụ trách cho heo ăn, gà ăn và quét sân gánh nước.
Ngược lại anh ta cũng vui vẻ.
Tôn Triển Anh sai Tiểu Đệ và Tam Đệ qua tặng một ít rau khô vừa phơi xong, mùa hè rau nhiều ăn không hết mọi người đều sẽ phơi khô một ít để mùa đông ăn.
Lâm Tô Diệp không ở nhà, vườn rau nhỏ đều do Tôn Triển Anh chăm sóc, thu hoạch cũng không ít.
Mấy chị em dâu bà cả qua đây thăm bà Tiết còn tặng cho ít rau và trứng gà, tránh cho cơm tối không có sự chuẩn bị gì.
Từ sau khi bà Tiết “nhảy sông,” bà tư và bà năm khách sáo với bà ta hơn trước đây rất nhiều, không dám sỉ nhục bà ta nữa, ánh mắt còn mang theo vẻ kính sợ.
Mẹ ơi, chị hai còn không sợ chết, lại đắc tội với bà ta nữa lỡ như bị đánh thì sao?
Bà tư và bà năm cố gắng tâng bốc bà Tiết, hỏi bà ta quang cảnh bên ngoài thế nào.
Đây là lần đầu tiên bà Tiết đi xa như vậy, còn bọn họ lại chưa từng rời khỏi cửa nhà bao giờ, hiển nhiên thấy tò mò với cảnh vật bên ngoài kia.
Bà Tiết nói chuyện phiếm với bọn họ, dọc theo đường đi cũng được mở mang tầm mắt.