Chương 395: Bây giờ được mấy công điểm
Ngồi xe lửa đi qua rất nhiều nơi còn thấy qua lúa nước, hồ nước rất lớn, dừng ở nhà ga thành phố lớn, còn từng ở nhà khách, bộ đội thì ở trong núi, núi lớn nối liền không dứt, nhìn không thấy đầu đâu.
Mỗi buổi sáng chưa đến bảy giờ bộ đội đã thổi kèn bugle, ăn cơm xong ngoại trừ huấn luyện thì chính là lên lớp, cũng không nhàn rỗi, có rảnh cũng không chỗ đi dạo.
Bà ta ngại nói mình đi tới bộ đội còn cho heo ăn mà chỉ nói mình nhàm chán vô vị, không có việc gì làm, rất nhiều người nói chuyện còn không nghe hiểu.
Bà Tiết phất tay: “Ôi, thật không thú vị, sau này không đi nữa. Xem đi xem lại vẫn là ở nhà mình tốt hơn, ăn cơm xong ra ngoài cửa vừa tụ tập đã được một nhóm, mọi người cũng không cô đơn.”
Có người tò mò hỏi bà ta người bên ngoài đều ăn gì.
Bà Tiết: “Ôi, cũng không ăn gì ngon cả, chì ăn hơn chúng ta vài bữa thịt. Đúng, bọn họ cũng ăn gạo, có đôi khi sẽ nấu ít cháo ăn. Bánh bao lớn của bọn họ thì nhiều lắm, vừa mới dọn cơm ra, hay lắm, như cái núi bánh bao ấy.”
Mọi người nghe được mà vô cùng ngưỡng mộ, cuộc sống tốt như vậy, bọn họ ao ước được ở mỗi ngày mà bà cụ còn không thích.
Ôi, thật đúng là có phúc.
Anh cả Tiết nghĩ bọn họ đi xe lửa một đường trở về đều rất mệt, lại còn phải nấu cơm ăn cơm, nói chuyện được một lúc cũng gọi mọi người tản đi, đợi rảnh lại tới nói chuyện sau.
Bà Tiết đang chém gió rất hăng hái đột nhiên nghe con trai lớn kêu kết thúc cuộc trò chuyện, lập tức bất mãn như người bị chọc tức.
Thằng cả này chỗ nào cũng tốt lại phải cái sợ vợ, không nhanh nhẹn, cũng không biết quan sát tình hình.
Không nhìn thấy mẹ anh đang chém gió rất hăng hái sao? Anh thì hay rồi, không những không chống cái thang ngược lại còn đem đi!
Lúc này đám người bà cả mới lấy lại bình tĩnh, ôi chao, nhà bọn họ còn đang đợi nấu cơm nữa, ở đây nghe đến nghiện mất rồi.
Các bà hẹn trước ngày mai tách hạt ngô lại nói tiếp, rồi đều cầm hạt dẻ và hạt dưa mà Lâm Tô Diệp cho vội vàng rời đi.
Lâm Tô Diệp kêu hai đứa cháu gái cầm thêm một ít về cho Tôn Triển Anh, cũng cho bọn họ một hộp thịt, đây chính là món quà tốt nhất.
Bà Tiết nhìn thịt hộp bị chia đi, vốn dĩ bị con trai cả chọc tức lúc này càng vô cùng đau lòng hơn.
Mấy thứ như hạt dưa và hạt dẻ này không thể coi như cơm ăn, để lâu cũng hỏng thôi, bản thân chỉ là mang về chia cho mọi người ăn lấy hương lấy hoa, nhưng đồ hộp thì khác.
Tổng cộng có sáu hộp thịt, cho trí thức Cố một hộp, bây giờ còn cho Tôn Triển Anh một hộp, cho cô ta cũng không rơi được vào miệng chồng và các con, nói không chừng còn cầm về cho nhà mẹ đẻ!
Ngoài mấy cái này ra, cũng phải để lại cho nhà thông gia ở Lâm Gia Đồn hai hộp, như vậy nhà mình chỉ còn lại hai hộp, một gia đình đông người như vậy, cháu trai lớn của bà ta còn có thể ăn được hay sao?
Nhưng Lâm Tô Diệp cho, bà ta cũng không thể giành lại, chỉ thấy con trai lớn thật không thuận mắt.
Anh cả Tiết cảm giác được mẹ bất mãn, nhanh chóng cùng hai đứa con gái rời đi.
Con trai lớn đi rồi, bà Tiết mới phụng phịu nhìn anh ba Tiết, trút hết oán giận lên người anh ta.
Cái thứ phiền lòng, không những không kiếm được đồ hộp còn cả ngày chọc bà ta tức giận.
Anh ba Tiết không kìm lòng được mà rùng mình một cái, lập tức trơ mặt ra cười bảo: “Mẹ, ngày nào con cũng ngóng sao ngóng trăng ngóng mọi người trở về, mẹ đi tới chỗ anh hai con vẫn ở quen chứ ạ? Ăn cũng ngon hơn, con thấy mọi người đều béo lên cả rồi.”
Bà Tiết hừ một tiếng: “Đợt thu hoạch này, một ngày con được mấy công điểm.”
Anh ba Tiết vỗ ngực: “Thì giống như lúc Minh Xuân ở đây thôi ạ, lấy được cao nhất. Ngày nào cũng mười, có việc làm thêm có thể cầm mười ba đến mười lăm điểm ấy ạ.”
Gần đây anh ta rất cố gắng làm việc kiếm công điểm mà không hề lén lười chút nào, không biết có phải làm việc cũng có thể quen được hay không mà bây giờ anh ta lại không cảm thấy mệt, cứ cảm thấy sau khi ăn no lại có sức dùng không hết.
Bà Tiết cũng xem như hài lòng: “Mấy ngày lại đi một chuyến tới Tống Gia Trang?”
Anh ba Tiết: “Khoảng ba đến năm ngày…” Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, vội sửa miệng: “Chưa đến hai lần ạ, mấy ngày mọi người vừa đi đó còn chưa bận vụ mùa nên con đi thăm, sau đó bận rộn cũng không rảnh tới nữa.”
Bà Tiết: “Bây giờ cô ta được mấy công điểm?”