Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 399 - Chương 399. Tiếc Nuối

Chương 399. Tiếc nuối Chương 399. Tiếc nuối

Chương 399: Tiếc nuối

Ông ta hỏi: “Vợ Minh Dực, là cháu không đồng ý hay là em gái…”

Lâm Tô Diệp: “Chỉ cần mẹ cháu vui thì cháu không có chuyện không đồng ý, là bản thân mẹ cháu không thích thôi.”

Ngụ ý là chú muốn hồi xuân thì vẫn nên theo đuổi bà cụ trước đi đã.

Bà cụ đồng ý thì hai người mới tình yêu tuổi xế chiều được, còn bà cụ không vui thì chú tìm đường khác.

Dù sao tình yêu tuổi xế chiều cũng không do con cái phụ trách.

Bí thư Dương vô cùng tiếc nuối, ngồi lại cũng không biết phá cục thế nào mới đành đứng dậy đặt thịt xuống: “Gói sủi cảo cho em gái và đám trẻ nhỏ ăn đi.”

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Bọn cháu cũng đổi thịt rồi, bí thư, chú cầm về đi ạ.”

Cô tiễn bí thư Dương ra ngoài.

Rốt cuộc bí thư Dương vẫn không cam lòng, xách thịt lại đi tới sân tách hạt ngô phía sau Tiết Gia Đồn, muốn đi tìm bà Tiết nói chuyện riêng.

Ông ta đến sân phơi thóc, chỉ thấy bà Tiết và mấy bà cụ khác đang ở đó tách hạt ngô, bọn họ vừa nói vừa cười vô cùng náo nhiệt.

Ông ta cảm thấy khó hiểu, cũng không thấy bà ta ăn mặc vô cùng đẹp hơn người khác, chỉ là áo choàng ngắn bình thường và búi tóc, cùng lắm chụp thêm cái búi buộc tóc màu đen trông chỉnh tề hơn rất nhiều, để lộ ra cái trán bóng loáng, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy bắt mắt hơn những bà cụ khác, trông ưa nhìn hơn một chút?

Trên mặt những bà cụ khác đều có đốm đồi mồi rất rõ ràng, năm mươi lại như sáu mươi, ngược lại bà ta giống như mới ngoài bốn mươi, vô cùng trẻ trung.

Ông ta càng nhìn càng động lòng, cảm thấy hẳn nên thử một chút.

Ông ta vừa lại gần bà cả đã nhìn thấy, lén huých bà Tiết một cái.

Bà Tiết quay đầu lại nhìn thấy bí thư Dương lập tức bản mặt già nóng bừng, cảm thấy có hơi mất mặt.

Bà cả biết bà ta không vui mới bảo: “Chị có chút chuyện cần nói với bí thư, chị đi với cô.” Bà ta kéo bà Tiết đứng dậy.

Bà Tiết biết bà ta muốn giúp mình nên cùng đi qua.

Bí thư Dương nhìn thấy bọn họ đi qua cũng rất vui mừng, từng này tuổi rồi mà tim vẫn đập như hươu chạy giống thanh niên choai choai: “Em gái, Trung Thu sắp tới rồi!”

Ông ta đưa thịt cho bà Tiết.

Bà Tiết hắng giọng, mặt dày từ chối: “Ông Dương, ông hiểu lầm rồi, tôi không muốn tìm bạn già.”

Tại sao một bà cụ muốn tìm bạn già? Chắc chắn là vì bà ta cô đơn, hoặc là con cái không hiếu thuận bản thân không thể nuôi được mình, cần phải tìm một người nuôi bà ta.

Bà ta cũng không biết mỗi ngày của mình náo nhiệt bao nhiêu, chưa bao giờ biết cô đơn là thứ gì.

Con trai và con dâu của bà ta đều hiếu thuận, hai đứa cháu trai lại càng ngày nào cũng mang tới niềm vui cho bà ta, vậy bà ta tìm bạn già để làm gì? Không có khả năng.

Bà ta từ chối rõ ràng như vậy, bí thư Dương còn có gì không hiểu nữa?

Người ta đang từ chối mình đây mà.

Không vừa ý rồi.

Trong lòng ông ta rất mất mác, nhưng từng này tuổi rồi cũng sẽ không mặt dày dây dưa nữa mà đưa thịt cho bà Tiết.

Hiển nhiên bà Tiết không chịu nhận, tùy tiện lấy đồ của đàn ông sẽ thành cái gì? Không có chuyện cũng bị người ta bịa đặt cho ra chuyện.

Bí thư Dương thấy thịt của mình bị ghét bỏ, chỉ đành chán nản cầm thịt đi.

Khi ông ta đi băng qua ngõ nhỏ phát hiện ra một bà cụ ăn mặc có hơi lôi thôi đứng dưới tàng cây nhìn ông ta.

Suy cho cùng ông ta cũng là cán bộ của Đại Dương Loan, vẫn khá quen nhân khẩu trong vài đội sản xuất.

Người này không phải chính là bà hai cả ngày mê tín phong kiến, còn bị người dẫn đi phê bình, yêu cầu bà ta về thay đổi và học hỏi hay sao?

Bà hai vừa mới ăn cơm xong đang cầm sợi lạt xỉa răng, nhìn thấy bí thư Dương đi qua bà ta cười khà khà: “Ông Dương, bị người từ chối rồi chứ gì?”

Bí thư Dương không muốn để ý đến bà ta.

Ông ta thích bà Tiết chứ không phải hiếm lạ gì một bà cụ.

Bà hai: “Ồ, tôi có phương thuốc bí truyền có thể nắm được trái tim phụ nữ, ông có cần không?”

Nếu là trước kia, bà hai dám lừa đảo người như vậy bí thư Dương có thể bắt bà ta đến văn phòng đại đội nhốt hai ngày, nhưng hôm nay ông ta thật sự rất mất mác, cảm thấy sống nửa đời người có hơi thất bại.

Nghe thấy bà hai nói lời này, ông ta còn thuận miệng tiếp một câu: “Bà nói vớ vẩn.”

Bà hai: “Không phải nói là phương thuốc bí truyền rồi hay sao? Tôi dùng tóc và móng tay của bà ta làm thuốc, ông uống vào rồi bà ta sẽ từ từ thích ông ngay.”

Bí thư Dương: “Bao nhiêu tiền?”

Bình Luận (0)
Comment