Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 400 - Chương 400. Nằm Mơ Đi

Chương 400. Nằm mơ đi Chương 400. Nằm mơ đi

Chương 400: Nằm mơ đi

Bà hai: “Cho tôi miếng thịt trong tay ông là được.”

Bí thư Dương xách miếng thịt lên nhìn: “Bà nằm mơ đi.”

Lại còn bỏ thuốc để nắm bắt trái tim phụ nữ nữa chứ, còn không thành thật nữa sẽ trói bà lại ném vào chuồng gia súc!

Ông ta xách thịt đi, trong lòng vẫn còn nghĩ mấy thầy cúng bà đồng không biết trời cao đất dày này vẫn phải nghiêm khắc đánh một trận, tránh cho bọn họ cả ngày gây sóng gió.

Bà hai nhìn một cân thịt đó lắc lư đi xa.

Có thuốc cái cục cứt, bà ta chỉ thèm thịt thôi!

Ôi, tiếc thay một cân thịt đó.

Sau khi bà Tiết từ chối bí thư Dương xong, một tảng đá vốn đè nặng trong lòng lập tức bị đánh tan, cả người đều thoải mái hơn.

Bà ta cũng không tách hạt ngô nữa mà gọi Toa Toa đang chơi với mấy đứa trẻ nữa về, cùng nhau về nhà gói sủi cảo.

Lâm Tô Diệp đã hòa bột xong, đang chuẩn bị băm nhân bánh.

Cải thảo trong vườn rau đang kết thành hình cầu, vẫn chưa phát triển hết, bây giờ không nỡ ăn đành mang đậu cô ve phơi khô ra ngâm nước, sau khi ngâm xong cũng tương tự với đậu cô ve tươi.

Vất vả lắm mới gói sủi cảo một lần nên cô làm thêm hai loại nhân, rồi lại gói thêm rau hẹ trứng gà, đến khi đó thoải mái ăn.

Thấy bà Tiết về nhà, Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Ối chà, bà cụ đẹp lão về rồi đấy ạ?”

Gương mặt của bà Tiết lập tức nóng lên: “Gì đấy gì đấy? Đừng có không lớn không nhỏ!”

Lâm Tô Diệp chọc bà ta: “Đừng có ngại mà, từng này tuổi rồi không có gì phải ngại cả. Nếu như mẹ cảm thấy một mình nhàm chán…”

Bà Tiết: “Cô nhìn thấy tôi có một mình khi nào sao? Ngược lại tôi cũng muốn nhàm chán đấy, là do cái miệng vương bà này của cô léo nha léo nhéo, ai mà nhàm chán cho được?”

Lâm Tô Diệp: “Sao lại là con léo nhéo, mẹ với cháu trai của mẹ thì không léo nhéo sao?”

Bà Tiết: “Vẫn là cô biết léo nhéo.”

Lâm Tô Diệp: “Thôi đi ạ, nói không lại người ta là chơi xấu.” Cô nhìn ra bên ngoài: “Hai đứa cháu trai của mẹ đâu?”

Bà Tiết: “Cô có đi tới đội chia thịt không?”

Lâm Tô Diệp: “Nói đi ra sân tìm mẹ mà.”

Lâm Tô Diệp nói buổi chiều gói sủi cảo, kêu hai bé trai đi gọi Cố Mạnh Chiêu và Triệu Tú Phân tới ăn sủi cảo, thuận tiện ra sân phơi thóc gọi bà nội về gói.

Cô học văn hóa với Triệu Tú Phân, mối quan hệ rất tốt, hai bé trai và trí thức Cố cũng quan hệ tốt, người ta còn từng cứu bà cụ nên đương nhiên phải mời tới ăn cơm rồi.

Vừa nghe hai bé trai đi qua sân phơi thóc lại không lộ mặt, bà Tiết càng ngượng ngùng hơn.

Mẹ ơi, không phải bị nghe thấy rồi đấy chứ?

Lâm Tô Diệp nhìn thấy bà ta đỏ bừng mặt mới nở nụ cười: “Chậc chậc.”

Bà Tiết: “Cô bớt quái gở đi nhé, đi một chuyến tới bộ đội xem cô bành trướng chưa kìa.”

Bà ta kêu Lâm Tô Diệp may áo bông cho cháu trai còn bà ta băm nhân bánh.

Toa Toa thì lại cầm mấy vỏ bắp tươi ngồi đó xé, soạt soạt soạt soạt, cô bé nghe mà thấy vô cùng thú vị nên cứ xé mãi.

Dù sao cô bé cũng không phá hoại, không chạy lung tung nên bà Tiết cũng mặc kệ cô bé.

Lại nói hai bé trai đi đến điểm thanh niên trí thức, trên đường Tiểu Lĩnh bối rối hỏi: “Đại Quân, anh nghe xong có hiểu ý là gì không? Tại sao bí thư lại cho bà nội thịt?”

Đại Quân: “Ông ấy muốn kết đối tượng với bà nội.”

Tiểu Lĩnh: “Hả? Ông ấy muốn chui vào đống cỏ khô với bà nội á? Cái đó cũng không được đâu!”

Đại Quân: “…”

Chui vào đống cỏ khô có thể kết đối tượng nhưng kết đối tượng không nhất thiết phải chui vào đống cỏ khô, sao người này lại nói chuyện không rõ ràng như thế?

Cậu bé chẳng muốn giải thích, mệt lắm.

Tiểu Lĩnh lẩm bẩm một mình: “Tuy rằng bí thư Dương không tồi nhưng vẫn không tốt bằng ông nội của chúng ta.”

Cậu bé liệt kê ra một đống điểm tốt của ông nội ở đâu.

Đại Quân lặng lẽ đáp: “Nhưng ông ấy có một điểm lợi hại.”

Tiểu Lĩnh: “Là gì thế? Ông ấy làm cán bộ có thể cầm tiền sao? Nhưng bây giờ cha chúng ta cũng có tiền cho bà nội mà.”

Đại Quân hơi dừng lại, đáp với giọng rầu rĩ: “Ông ấy vẫn còn sống.”

Tiểu Lĩnh mếu máo miệng, đã sắp khóc rồi.

Cậu bé ôm Đại Quân: “Hu hu hu… Đại Quân, em nhớ ông nội lắm.”

Hốc mắt của Đại Quân cũng đỏ hoe, hơi do dự một chút mới vỗ cậu bé một cái, sau đó quả quyết đẩy ra, nói với vẻ ghét bỏ: “Em bôi nước mũi lên áo anh?”

Tiểu Lĩnh nhìn một đống nước dính trên vai Đại Quân, cậu bé chảy nước mắt chưa bao giờ keo kiệt, quả quyết lắc đầu: “Tuyệt đối không có!”

Bình Luận (0)
Comment