Chương 401: Cái thứ vớ vẩn gì thế này
Cậu bé lại nói: “Em có hơi nhớ ông ngoại bà ngoại và cậu út xấu nữa?”
Đại Quân: “Mùa đông mẹ chúng ta sẽ dẫn chúng ta tới Lâm Gia Đồn.”
Vì nguyên nhân ông nội nên Đại Quân hiếm khi nói chuyện một lúc với Tiểu Lĩnh.
Bọn trẻ chạy tới trường học tìm Triệu Tú Phân đang tách hạt ngô nói một tiếng trước rồi lại đi tới điểm thanh niên trí thức tìm Cố Mạnh Chiêu.
Cố Mạnh Chiêu cũng vừa từ đại đội về, đang cầm một khúc gỗ ở đó làm việc.
Tiểu Lĩnh thấy thế trước mắt lập tức sáng ngời: “Trí thức Cố đang làm ná thun cho cháu sao ạ?”
Cố Mạnh Chiêu: “Đúng, khúc gỗ mà chúng ta tìm trước đó không thích hợp cho lắm, hôm nay chú đi tới đội sản xuất của thợ mộc Phạm tìm được một khúc ở chỗ bọn họ, vừa vặn có thể làm hai cái ná thun cho cháu.”
Khúc gỗ này chỉ có một khúc, làm cái khác không được nhưng làm hai cái ná thun thì lại dư dả.
Tiểu Lĩnh hào phóng nói: “Cho Đại Quân một cái nha.”
Đại Quân cũng không từ chối, lại bảo: “Cái này là trí thức Cố giúp làm, ná thun là chú Tần cho, không thể xóa nợ cho em.”
Tiểu Lĩnh hé miệng: “Tại sao không được? Nếu như em bán cũng có thể bán được… một đồng tiền chứ?”
Không được một đồng thì cũng được năm xu đi?
Cố Mạnh Chiêu nghe được mà bật cười, hai đứa trẻ này thật hài hước, anh ta cũng trêu đùa: “Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.”
Tiểu Lĩnh: “Được rồi.”
Cậu bé hỏi Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, chú nói xem có cuộc thi bắn ná thun nào không ạ? Cháu đi tham gia nói không chừng có thể giành giải.”
Cố Mạnh Chiêu: “Chắc hẳn không có, nhưng có cuộc thi bắn cung và xạ kích, đợi cháu lớn hơn một chút có thể thử.”
Tiểu Lĩnh thở dài một hơi: “Một ngày cháu cũng không đợi được, vẫn là lớn hơn một chút, lớn hơn một chút này có khả năng phải vài năm ấy chứ.”
Cố Mạnh Chiêu nở nụ cười, nói với giọng dịu dàng: “Mấy năm thật ra rất nhanh, cháu nghĩ lại quá khứ mà xem, có phải không cảm giác được mình đã lớn như vậy rồi phải không?”
Tiểu Lĩnh nghĩ cẩn thận thấy cũng đúng thật, tuy rằng có đôi khi cảm thấy sống một ngày bằng một năm, mỗi một giây phút đều rất gian nan, nhưng qua một khoảng thời gian lại phát hiện ra, ôi chao, thời gian trôi qua thật nhanh.
“Ôi, còn không phải sao, thời gian trôi qua trong chớp mắt như ngựa trắng chạy qua khe nứt, chúng ta đi tới bộ đội thăm người thân cũng trở về rồi.”
Cố Mạnh Chiêu và Đại Quân đều im lặng.
Cố Mạnh Chiêu sửa lại cho đúng: “Bạn học Tiết Vân Lĩnh, thành ngữ này gọi là thời gian như bóng câu qua khe cửa.”
Tiểu Lĩnh nổi lên hứng thú: “Cháu biết mà, cháu còn biết thời gian soạt soạt, thay đổi khôn lường cơ.”
Đại Quân: “… Em mau ngậm miệng lại.”
Tiểu Lĩnh: “Em không đúng sao? Thay đổi khôn lường! Em nói đúng rồi mà!”
Từ này là cậu bé nghe Đại Quân đọc trên xe lửa.
Cố Mạnh Chiêu lại sửa đúng cho cậu bé: “Thời gian như bóng câu qua khe cửa là nói thời gian trôi qua quá nhanh, còn thay đổi khôn lường là nói tình hình thay đổi nhanh, ý tứ là thế sự vô thường, còn nữa, thời gian soạt soạt đó của cháu là gì? Là thời gian thấm thoát sao?”
Tiểu Lĩnh: “Gần thế đấy ạ, như nhau cả mà.”
Cố Mạnh Chiêu: “…”
Anh ta cầm bút chì vẽ kích cỡ lên khúc gỗ, sau đó dùng cái cưa nhỏ sửa khúc gỗ.
Anh ta làm người nghiêm túc tỉ mỉ, làm thủ công lại càng như vậy.
Hai bộ cờ nhỏ đó của Đại Quân cũng là anh ta tặng, viên đá nhỏ nhặt được trong sông bản thân cũng tự sẽ mài giũa.
Đại Quân ở một bên đọc sách, chẳng muốn để ý đến Tiểu Lĩnh đang nhảy lên nhảy xuống.
Cố Mạnh Chiêu lại giảng lại cho Tiểu Lĩnh mấy câu vừa rồi đã nói với cậu bé, củng cố một chút rồi kêu cậu bé đặt câu.
Tiểu Lĩnh: “Đề này cháu biết.”
Cậu bé nghĩ ngợi: “Thời gian qua nhanh, tới bộ đội thăm người thân đánh Hồ Vệ Đông, tại nhà ga bị bắt cóc tặng ná thun. Thay đổi khôn lường, thịt heo của bí thư Dương không thể tặng được nữa rồi.”
Cố Mạnh Chiêu: “?”
Đại Quân: “…” Cái thứ vớ vẩn gì thế này?
Qua một lúc, Triệu Tú Phân đi qua hỏi Cố Mạnh Chiêu đi chưa.
Bốn người bọn họ cùng nhau đi tới Tiết Gia Đồn.
Trên đường Cố Mạnh Chiêu đi cùng với Đại Quân, Tiểu Lĩnh thì lại không yên tĩnh được, nhất định phải chạy đông chạy tây.
Mấy lần Triệu Tú Phân muốn tiếp xúc với Cố Mạnh Chiêu, lại gần một chút nói chuyện với anh ta nhưng Cố Mạnh Chiêu lại hết sức duy trì khoảng cách.
Sau hai lần cô ta biết ý tứ của Cố Mạnh Chiêu cũng chủ động duy trì khoảng cách.