Chương 402: Học thuộc
Đợi khi bọn họ đến nhà, Lâm Tô Diệp đang nấu sủi cảo, bà Tiết và Toa Toa đang giã tỏi.
Toa Toa vừa bóc tỏi, ngoài miệng còn vừa thì thầm gì đó: “Cảo cảo, thịt thịt, mẹ mẹ, ba ba, Toa Toa…”
Triệu Tú Phân nghe thấy vậy, cười hỏi: “Toa Toa đang nói gì vậy?”
Toa Toa ngửa gương mặt nhỏ nhìn cô ta: “Phân Phân.”
Triệu Tú Phân rất vui vẻ: “Nào, gọi Triệu Tú Phân.”
Toa Toa: “Triệu Phân Phân.”
Triệu Tú Phân: “Cày đồng đang buổi ban trưa?”
Toa Toa lập tức tiếp lời đọc thuộc lòng.
Triệu Tú Phân cười bảo Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, Toa Toa phân biệt rất rõ ràng giữa học tập và sinh hoạt đó.”
Lâm Tô Diệp: “Cái đó cũng không tệ chút nào.”
Đứa trẻ này không hề qua loa chút nào về chuyện học hành, cũng không sợ phiền phức, bây giờ công thức tính nhân đều đã đọc thuộc lòng, nhưng bạn kêu cô bé nói một câu hoàn chỉnh cũng làm cô bé mệt không chịu được.
Ngay cả gọi cứu mạng cũng là hình thức như vậy.
Mùa thu ban ngày đã rất ngắn, buổi tối hơn năm giờ đã tối thui, sáu giờ hoàn toàn không thấy gì nữa.
Trong nhà thắp đèn dầu.
Cô út và anh ba Tiết từ bên ngoài trở về còn xách vài cái bắp non hạt đen và vài cái chưa phát triển, còn có vài lõi ngô gãy đoạn nữa.
Lõi ngô có hơi khác thường, hai khúc ở giữa đó vô cùng ngọt, trẻ con thích tìm chỗ ngọt để gặm.
Cô út đi bẻ ngô thuận tiện còn bào lõi ngô, nhìn thấy cái như vậy thì ném ra, mang về cho trẻ con gặm chơi.
Lâm Tô Diệp thấy Tiểu Lĩnh cầm lên định gặm mới vội vàng ngăn lại: “Ăn sủi cảo trước đã.”
Có nhân thịt heo đậu cô ve và nhân rau hẹ trứng gà, nấu một nồi to đủ cho vài người ăn thoải mái.
Thịt mà anh ba Tiết được chia cũng cầm tới đây, gần đây anh ta làm việc bán sức kiếm công điểm nhiều, mẹ và chị hai đều cho anh ta sắc mặt tốt, anh ta rất có chỗ dựa vững chắc.
Anh ta làm việc mệt nên lượng cơm cũng lớn, lại thêm nhân sủi cảo mà Lâm Tô Diệp chế vô cùng thơm khiến anh ta vùi đầu vào ăn mạnh.
Bà Tiết liếc mắt nhìn anh ta còn muốn nói anh ta, kêu anh ta đừng như quỷ chết đói thế.
Trí thức Cố người ta bình thường không ăn được đồ ngon mà vẫn ăn rất nhã nhặn, cũng không hề thấy không nhai nát đã nuốt xuống.
Nhưng nhìn thấy anh ta đen đi rất nhiều, người cũng có tinh thần hơn, trông thuận mắt hơn trước đây nên bà ta cũng không nói nữa.
Lâm Tô Diệp đặt hai bát to đầy ắp trước mặt Triệu Tú Phân và Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, cô Triệu, hai người ăn nhiều vào, ăn cho no đấy.”
Tiểu Lĩnh nhanh chóng gắp cho Cố Mạnh Chiêu chỉ sợ trí thức Cố ngại ăn.
Đợi ăn xong cơm, mỗi người lại uống một bát canh sủi cảo, nước dùng nguyên chất từ thức ăn có thể giải ngấy giải khát.
Ăn xong cơm mọi người ngồi lại nói chuyện một lúc, nói đến những chuyện mới mẻ trên xe lửa.
Cố Mạnh Chiêu nhìn đồng hồ treo tường đã hơn tám giờ, thời gian đã không còn sớm, bọn họ hẳn nên tạm biệt rồi.
Bây giờ có một vấn đề, nếu anh ta và Triệu Tú Phân cùng nhau đi về, đến khi đó nói không chừng sẽ bị người đàm tiếu. Nếu như không cùng nhau về, hình như rất cố tình tránh tị hiềm, vậy lại hơi lúng túng.
Khi anh ta đang do dự thì cô út đứng dậy đi vào phòng cầm cái đèn pin ra: “Chị dâu, em đi tiễn bọn họ.”
Lâm Tô Diệp nói với Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Hai đưa con đi chung với cô út đi, thuận tiện trên đường gặm ngô ngọt.”
Cô đã nhìn ra được Triệu Tú Phân có ý với Cố Mạnh Chiêu nhưng Cố Mạnh Chiêu lại ngại tị hiềm, để khiến bọn họ không lúng túng, cô mới phái hai bé trai đi chung.
Chỉ cần có Tiểu Lĩnh, bầu không khí gì cuối cùng cũng thành bầu không khí ha ha hết.
Anh ba Tiết thấy không còn sớm nữa cũng muốn về nhà đi ngủ.
Lâm Tô Diệp mau mắt, nhìn thấy phần áo dưới nách anh ta hình như rách rồi mới kêu anh ta cởi áo xuống, ngày mai dùng máy khâu máy lại cho anh ta.
Anh ba Tiết: “Cảm ơn chị dâu.”
Đây chính là lần đầu tiên lễ phép như vậy.
Ở nông thôn gần như không có người nào nói loại từ văn nhã như cảm ơn và xin lỗi này, giữa các bên giúp đỡ cũng đều nhớ trong lòng chứ không cần nói ra ngoài miệng.
Nhưng bây giờ hai bé trai và Toa Toa theo các thanh niên trí thức học được làm phiền, cảm ơn, xin lỗi không rời miệng, số lần anh ba Tiết qua đây nhiều cũng học được.
Trước đây còn ngại nói, nhưng nói ra rồi lại cảm thấy cũng không sao cả, còn rất thuận miệng.