Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406. Mau Lấy Ra

Chương 406. Mau lấy ra Chương 406. Mau lấy ra

Chương 406: Mau lấy ra

Lâm Tô Diệp nhìn về phía hai bé trai: “Các con cầm thư sao còn giấu đi? Mau lấy ra đây.”

Đừng cho rằng cô không nhìn thấy!

Vốn dĩ nhân viên bưu cục muốn tới Tiết Gia Đồn đưa thư, kết quả vừa vặn có thư của Tiểu Lĩnh gửi đến trường tiểu học Đại Dương Loan.

Tiểu Lĩnh hỏi có của mẹ cậu bé hay không, vừa hay có một lá, cậu bé và Đại Quân cùng nhau về nhà.

Đây là lá thư thứ hai bọn họ nhận được từ chỗ Tiết Minh Dực sau khi trở về.

Lá thư đầu tiên là ngày đó sau khi gọi điện xong Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân đã viết luôn hôm ấy, bọn họ về đến nhà qua vài ngày đã nhận được.

Tiết Minh Dực phụ trách viết nội dung đứng đắn, còn Tần Kiến Dân phụ trách viết cái không đứng đắn.

Tiết Minh Dực chủ yếu an ủi Lâm Tô Diệp, rồi lại nói chuyện bọn họ học bổ túc một chút, còn gửi cho cô một trăm đồng tiền về nhà.

Năm mươi đồng là tiền trợ cấp của trường học phát cho anh, năm mươi đồng còn lại là của Tần Kiến Dân, anh ta nói mình không có chỗ tiêu tiền nên cùng gửi cho cô, cho cô đỡ sợ.

Đồng thời Tần Kiến Dân còn kêu cô định kỳ cho Minh Xuân, Đại Quân, Tiểu Lĩnh và Toa Toa tiền tiêu vặt, nếu như bà nội cần cũng cho bà ta, chi phí phong thư và tem thư qua lại đều là anh ta bao hết, kêu bọn họ cứ việc viết, ngày nào viết anh ta cũng lo được.

Tần Kiến Dân chủ yếu viết cho hai bé trai, nói với bọn trẻ thủ đô như thế nào, đến khi ấy cho bọn trẻ qua đó chơi, còn kêu bọn trẻ tuyệt đối phải nghe lời mẹ, đừng chọc mẹ giận, bằng không anh ta sẽ bị liên lụy bị Tiết Minh Dực đánh.

Đương nhiên Lâm Tô Diệp sẽ không tiêu tiền của anh ta, cô ghi lại toàn bộ số tiền mà Tần Kiến Dân gửi về, đợi khi anh ta kết hôn sẽ lại lấy ra dùng.

Vì sự gia nhập của Tần Kiến Dân nên Tiểu Lĩnh viết thư còn tích cực hơn cả trước kia, lại có bà Tiết bày mưu tính kế nghĩ nội dung khiến lá thư này viết vô cùng dài.

Dù sao mỗi lần đều phải gửi tận ba tem thư lận!

Vì Tiểu Lĩnh luôn giấu giấu diếm diếm, không cho người khác đọc thư của mình cho nên bây giờ Lâm Tô Diệp và Đại Quân cũng tiến hành độc lập, không cho nhau xem, chỉ truyền đạt hoặc là cho xem nội dung cần công khai, còn nội dung bí mật đều có thể che lại không công khai.

Thư hồi âm lần trước, bọn họ đã viết yêu cầu này trong thư, hy vọng cha và chú Tần có thể phối hợp.

Tiết Minh Dực cảm thấy Tiểu Lĩnh nghịch ngợm, còn Tần Kiến Dân lại vô cùng phối hợp, lần này thư hồi âm thật sự là một phong thư đựng ba lá thư, mỗi một lá đều ấn mực đóng dấu lên, của ai người ấy bóc, nghiêm cấm tùy tiện bóc lung tung.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh đều giao hẹn trước với Lâm Tô Diệp, có thư nhất định phải đợi ba người cùng mở, ai vi phạm người đó phải đền cho hai người còn lại một đồng tiền.

Đại Quân bóc phong thư lấy ruột thư bên trong ra, dựa theo tên bên trên chia cho Lâm Tô Diệp và Tiểu Lĩnh, chia xong lại giao phong thư cho Lâm Tô Diệp bảo quản.

Lâm Tô Diệp cầm được thư, thấy chữ của Tiết Minh Dực đẹp đẽ trong lòng dâng lên vị ngọt ngào, cô cũng không biết sao nữa, kết hôn nhiều năm như vậy lại đột nhiên sinh ra cảm giác như thiếu nữ mới biết yêu.

Cho dù anh nói đều là chuyện nhà chứ cũng không có chuyện gì khác, nhưng cô đọc vẫn vô cùng vui vẻ.

Hiển nhiên Tần Kiến Dân sẽ không viết thư cho Tiểu Lĩnh, anh ta có lời đều thông qua Tiết Minh Dực truyền đạt, anh ta chỉ viết cho hai bé trai.

Mà Tiết Minh Dực cũng không còn viết riêng cho hai bé trai nữa mà đều viết trên lá thư đó của Tần Kiến Dân, vì Tần Kiến Dân cũng có hơi lắm mồm cho nên thư của hai bé trai có hai tờ giấy lận.

Tiểu Lĩnh mở thư của mình cùng đọc với bà Tiết, cậu bé liếc mắt nhìn thật nhanh: “Ôi, cha cháu viết cho cháu có một câu! Chỉ có đúng một hàng chữ thôi!”

Cậu bé quay đầu muốn đọc của Đại Quân nhưng Đại Quân lại không cho cậu bé đọc, cậu bé quay đầu nhìn của Lâm Tô Diệp: “Ôi, mẹ, cha con viết cho mẹ hai trang giấy mà viết cho con có mỗi một câu!” Cậu bé hô lên như vừa phát hiện ra một đại lục mới: “Không đúng, mẹ, sao cha con viết thư cho mẹ chữ lại đẹp như vậy, còn viết cho con có hơi miễn cưỡng, toàn là chữ nét liền, viết cho mẹ thì đều là chữ Khải, cha con thiên vị quá!”

Cậu bé nhìn lá thư trong tay của Lâm Tô Diệp, muốn xem của cô: “Cha con thiên vị, mẹ, mẹ cho con đọc của mẹ đi.”

Lâm Tô Diệp: “Không có khả năng!”

Bình Luận (0)
Comment